Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 980: Nước tràn bờ đê, lửa đốt Phàn thành

Vương Viễn vừa hạ lệnh, bốn phía Phàn thành lập tức bốc cháy.

Mà chỗ lương thảo đang chất đống này lại chính là thứ dễ cháy nhất…

Binh lính bên trong thành vừa thoát được lũ lụt, vẫn còn đang kinh hoảng không thôi. Lúc bọn chúng trông thấy ngọn lửa bốc lên, thì lúc này nó đã lan ra toàn thành rồi.

Trong giây lát, toàn bộ Phàn thành đã biến thành một biển lửa, không khác gì địa ngục nơi trần gian.

Bên trong thành không ngừng vang lên tiếng khóc, tiếng la, tiếng cầu cứu đến khàn cả giọng của binh lính, nhưng cho dù bọn chúng có kêu la như thế nào thì cũng không còn chỗ nào để trốn.

Ngoài thành có nước lũ dâng cao mấy trượng, bên trong thành lại có lương thảo đốt mãi không hết.

Bây giờ bọn chúng chỉ có hai lựa chọn, một là chết đuối hai là bị thiêu chết…

Nước lũ vẫn không ngừng dâng lên, lửa cháy rừng rực từ sáng cho đến tối, 80 vạn đại quân giống như cỏ rác hóa thành điểm cống hiến của đám người Một Đám Ô Hợp.

Cùng với hai mươi vạn quân bị Vương Viễn lừa lúc trước, tổng thương vong của quân địch đã vượt quá một phần ba!

“Nguyên soái, không hay rồi! Quân phòng thủ Tương Dương cho nổ tung sông Hán, nước tràn bờ đê, nước lũ đã nhấn chìm Phàn thành! Lương thảo ở bên trong Phàn thành cũng bị kẻ địch đốt cháy, 80 vạn đại quân hoàn toàn bị diệt.”

Bên trong lều lớn, Đà Lôi nhận được chiến báo được đưa tới từ tiền tuyến, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, cuống quít nói: “Ngưu Đại Xuân đâu? Kêu hắn tới gặp ta?”

“Ngưu Đại Xuân… Hắn… Hắn biến mất rồi!”

“Biến mất? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cũng không rõ lắm, lúc giữa trưa còn thấy quốc sư đi vào trong trướng của hắn bàn luận Phật pháp.” Tên binh lính kia liếc nhìn Kim Luân Pháp Vương đang đứng bên cạnh Đà Lôi.

“Đừng có ăn nói bậy bạ!”

Kim Luân Pháp Vương tức giận nói: “Phật pháp mà lão nạp học không hề liên quan tới Phật pháp của Trung Nguyên, có thể bàn luận cái gì chứ. Lão nạp chưa bao giờ bàn luận Phật pháp với tên hòa thượng kia!”

“Chuyện này… Tiêu rồi! Chúng ta bị lừa!”

Nghe Kim Luân Pháp Vương nói như vậy, Đà Lôi đã lập tức phản ứng lại.



“A di đà phật!”

Bên trên sông Hán, Vương Viễn cởi lớp ngụy trang Kim Luân Pháp Vương ra. Nhìn biển nước mênh mông phía bên dưới, hắn niệm một câu phật hiệu, không khỏi động lòng trắc ẩn.

Không một ai muốn nhìn thấy địa ngục trần gian như vậy, người sai không phải là bá tánh bình dân, mà là những kẻ xâm lược mang dã tâm kia. Nếu không dùng thủ đoạn cứng rắn mà tiếp tục chinh chiến thêm mấy năm nữa, số người chết và bị thương chắc chắn sẽ không dừng lại ở con số này.

Giờ phút này, người cảm thấy khó hiểu nhất chắc chắn là quân phòng thủ của các bang phái lớn. Nước lũ xuất hiện bất thình lình, không chỉ nhấn chìm đại quân Mông Cổ, ngay cả người chơi ở Phàn thành cũng bị giết chết một lần.

Mọi người hoàn toàn không hiểu tại sao lại xuất hiện lũ lụt, chẳng lẽ là trời cũng muốn giúp Tương Dương? Con chó Hán gian Ngưu Đại Xuân muốn dâng tặng Phàn thành cho kẻ xâm lược, cuối cùng lại bị trời phạt? Đáng đời!

Trong lúc mọi người đang không ngừng suy đoán, bầu trời vang lên tiếng thông báo của hệ thống trên toàn máy chủ.

[Hệ thống thông báo: Người chơi Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm tự lãnh đạo Một Đám Ô Hợp với các thành viên là Mario, Bôi Mạc Đình,… lấy thân dẫn quân Mông Cổ vào Phàn thành, dẫn nước sông Hán nhấn chìm quân địch, đốt lương thảo thiêu cháy Phàn thành, giết hơn trăm vạn quân địch, ra một đòn chí mạng vào quân Mông Cổ muốn xâm lược xuống phía Nam, hoàn toàn đánh lui đại quân Mông Cổ, đặc biệt được trao tặng danh hiệu “Hiệp chi đại giả”.]

[Hệ thống thông báo: Đại quân Mông Cổ lui về phương bắc, hoạt động bảo vệ thành Tương Dương kết thúc.]

[Hệ thống thông báo:…]

Tiếng thông báo của hệ thống vang lên liên tục. Chờ cho đến khi tất cả mọi người hiểu rõ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, những người chơi luôn mồm kêu Vương Viễn là chó Hán gian lập tức nóng hết cả mặt.

Con mẹ nó, tình huống thế nhưng lại đảo ngược!!

Hóa ra cái gọi là bán nước cầu vinh của Vương Viễn lúc trước là để dụ địch, mượn thiên thời địa lợi tiêu diệt quân địch ngay trong một lần! Như vậy mà là Hán gian thì những người khác là gì chứ?

Cũng không biết là tên khốn nào vẽ chuyện, khiến cho mọi người oan uổng một vị anh hùng…

Mọi người đều rất thích trốn tránh trách nhiệm, cho dù bản thân có mắng nhiếc người ta khó nghe thế nào, một khi tình thế xoay chuyển, bọn họ cũng sẽ không nhận ra sai lầm của bản thân mà sẽ đổ hết lên đầu những người vẽ chuyện.

Uống nước nhớ nguồn mà… Rất nhanh phó bang chủ của Tam Sát Trang là Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã bị người ta đào ra.

Tam Sát Trang nổi danh thiên hạ lúc trước nháy mắt đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu cũng bị chửi cho như chó.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, đúng như lời Vương Viễn nói, ta có thể làm ngươi nổi danh thiên hạ thì cũng có thể làm ngươi để tiếng xấu muôn đời.



Đại quân Mông Cổ lui về phương bắc, hoạt động của trò chơi kết thúc, trên diễn đàn, trong trò chơi đều vô cùng náo nhiệt, đám Vương Viễn thì trốn ở trong thành Tương Dương, chờ kết toán cuối cùng của hệ thống.

Lâm trận đổi soái, mỗi thành viên của Một Đám Ô Hợp nhận được 6000 điểm cống hiến. Ban đêm thăm dò doanh trại địch, Vương Viễn lại gài bẫy hai mươi vạn quân của Đà Lôi.

Hiện giờ phóng hỏa Phàn thành, trực tiếp nhấn chìm, thiêu chết 80 vạn đại quân Mông Cổ, cùng với Vạn phu trưởng Thiên phu trưởng gì đó, điểm cống hiến lại cộng thêm trăm vạn…

Trong hoạt động lần này, tổng thương vong của đại quân Mông Cổ chỉ có 300 vạn, vậy mà đội Một Đám Ô Hợp đã chiếm gần một phần ba. Hiện giờ điểm cống hiến của đám Vương Viễn đã lên tới con số thiên văn.

Vương Viễn là đội trưởng, lại được cộng thêm 10%, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Phàn thành còn có nhiệm vụ thưởng cống hiến.

Cụ thể là bao nhiêu cống hiến, tác giả cũng lười đi tính, nói chung là rất rất nhiều… Dù sao mười mấy người chia nhau một phần ba tổng cống hiến của cả trò chơi, con số này phải nói là cực kỳ lớn.

Trong hoạt động lần này, điểm cống hiến càng nhiều, phần thưởng sẽ càng “hậu hĩnh”. Đối với phần thưởng cuối cùng, đám Vương Viễn đã gấp đến mức không chờ nổi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận