Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1300: Thoát vòng vây

“Hê hê! Có gì đâu có gì đâu!”

Phi Vân Đạp Tuyết cười hê hê, nói: “Ngươi cố chống đỡ đi, ta mở đường, chúng ta đi.”

Nói xong, hắn lại lôi ra hai lá bùa một đỏ một trắng rồi ném lên mặt đất.

Phù chú rơi xuống đất, Bạch Hổ phù nứt toác ra, hóa thành hàn băng vô tận lan rộng ra khắp xung quanh, đông cứng toàn bộ người chơi xếp hàng đầu của Hồng Hoa hội cách ba người gần nhất ở xung quanh, Chu Tước phù được kích hoạt, một con phượng hoàng từ trời giáng xuống, trên mặt đất bốc lên một biển lửa nóng rực, ngăn cách người chơi của Hồng Hoa hội và ba người Vương Viễn.

Vừa băng vừa lửa này lại ăn khớp với địa danh đảo Băng Hỏa này một cách vô cùng tài tình.

“Tản ra! Lùi lại! Đừng tập trung!”

Thương Khung Thần Cái cũng có kinh nghiệm dày dặn, nhìn thấy thuật pháp có tính bao phủ này, y trực tiếp ra lệnh tản ra.

Biển lửa nóng rực ép tất cả người chơi Hồng Hoa hội phải lùi về sau.

“Đi!”

Vương Viễn thấy vòng vây của Hồng Hoa hội bị Phi Vân Đạp Tuyết dùng nhân dân tệ đánh mở, lập tức kéo Tạ Tốn định xông lên. Nhưng Tạ Tốn lại ịn mông ngồi ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

“Sao thế lão Tốn? Ngươi còn không đi nữa là bọn họ giết ngươi đấy!” Vương Viễn thấy Tạ Tốn không rời vị trí, mới thúc giục.

“Hừ!”

Tạ Tốn hừ lạnh một tiếng: “Muốn giết thì cứ giết đi, đao còn người còn, đao mất người mất! Đồ Long Đao không còn ở trong tay ta, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“?”

Vương Viễn hơi sững sờ, cả giận nói: “Ngươi đang bắt chẹt ta sao?”

Lão già Tạ Tốn này cũng thật biết chọn thời điểm để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ghê, ý tứ trong lời này của lão đã rất rõ ràng rồi, chỉ cần ngươi không trả Đồ Long Đao cho ta, thì ta sẽ chết ở nơi này.

Một hành động tuyệt vời như dùng bản thân để uy hiếp người khác này, cũng là lần đầu tiên mà Vương Viễn nhìn thấy, càng tuyệt vời hơn, là hắn thật sự trúng một chiêu này.

Huyền Từ chỉ đích danh tên họ muốn Vương Viễn đưa Tạ Tốn về an toàn, nếu chỉ mang một thi thể về, sợ là không được. Tạ Tốn dường như biết được điểm này, mới trực tiếp dùng cái mạng già của mình để uy hiếp Vương Viễn trả Đồ Long Đao cho lão.

“Hừ hừ!” Tạ Tốn chỉ cười mà không nói, có thể nhìn thấy ý đồ trên mặt lão một cách rõ ràng.

“Thế này…” Thấy bộ dạng này của lão, Phi Vân Đạp Tuyết cũng có hơi khó xử, Đồ Long Đao đối với hắn ta mà nói hiển nhiên quan trọng, nhưng Tạ Tốn là mục tiêu nhiệm vụ của Vương Viễn. Phi Vân Đạp Tuyết không phải loại người không có nghĩa khí, hiển nhiên sẽ không làm ra loại chuyện khiến bạn mình khó xử.

Thực ra chuyện này vốn dĩ cũng không phức tạp, một người cần đao, một người cần người, cũng không xung đột gì, nhưng với loại tình huống hiện tại, Tạ Tốn cứ nhất định muốn người chơi phải đưa ra sự lựa chọn, mà thế này cũng hại người quá đi, thủ đoạn đê tiện như vậy lại vô cùng phù hợp với khí chất thèm đòn của nhà thiết kế trò chơi.

“Nếu ta không trả đao cho ngươi, mà cưỡng chế kéo ngươi đi, thì ngươi sẽ làm thế nào?” Vương Viễn nghĩ ngợi một chút, nhìn chằm chằm vào Tạ Tốn và hỏi.

Với sức lực của Vương Viễn và hỏa lực của Phi Vân Đạp Tuyết yểm hộ, cho dù Tạ Tốn muốn kéo chân, thì cũng không phải không thể dẫn lão đi được.

“Ha ha!” Tạ Tốn cười ha ha, rồi đáp: “Tính cách của lão phu không tốt! Ăn mềm không ăn cứng, ngươi dám cưỡng chế dẫn ta đi, vậy đừng trách ta tự mình kết thúc!”

“Cái đụ đũy mẹ nó!” Vương Viễn nghe thế, tức đến mức suýt chút nữa vung một đấm qua.

Lão cẩu này thật đúng là không có một chút giới hạn nào, vì một thanh đao tồi tàn, mà ngay cả mạng mình cũng không cần.

Gây trở ngại cũng không sao, chỉ cần thực lực của đồng đội mạnh, thì cũng có thể mang người bay đi, nhưng chỉ sợ những diễn viên chó má đó kéo chân đồng đội, mà Tạ Tốn rõ ràng chính là loại khốn nạn này.

“Làm sao đây, làm sao đây?” Phi Vân Đạp Tuyết có hơi bất đắc dĩ, lúc này tay chân luống cuống, đối với hắn ta mà nói, đây chính là chuyện không thể dùng tiền giải quyết được.

“Có thể làm thế nào được nữa, đưa đao cho lão thôi!” Vương Viễn lôi Đồ Long Đao ra, đưa qua.

“Vậy tuyệt học của ta phải làm sao?”

Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn thật sự định trả đao cho Tạ Tốn, cũng sốt ruột.

Đúng vậy, Phi Vân Đạp Tuyết là người nói nghĩa khí, không muốn vì mình mà khiến Vương Viễn không thể làm được nhiệm vụ, nhưng hắn ta cũng không phải loại người quên mình vì người khác đó, vì nhiệm vụ của Vương Viễn mà đánh bay tuyệt học của mình, bằng không, hắn ta cũng sẽ không rối rắm như vậy.

“Yên tâm, ta tự có cách!”

Vương Viễn bình tĩnh đáp một câu, đặt Đồ Long Đao vào trong tay của Tạ Tốn, sau khi cầm được Đồ Long Đao, Tạ Tốn cười ha ha, lại khôi phục vẻ mặt vừa rồi.

“Đao đã trả cho ngươi rồi, lần này có thể đi cùng chúng ta được chưa?” Vương Viễn hỏi.

“Ha ha!”

Tạ Tốn cười đáp: “Tuy không biết trong hồ lô của hòa thượng ngươi bán dược gì, nhưng ngươi thân là truyền nhân của Không Kiến thần tăng, chắc hẳn cũng không xấu xa được tới đâu, lão phu đi cùng ngươi một chuyến vậy!”

Vừa nói, Tạ Tốn vừa đứng dậy, đi theo phía sau Vương Viễn.

Thuyết phục xong Tạ Tốn, Vương Viễn lập tức đi ở đằng trước nhất, nghênh đón đám người Hồng Hoa hội ở phía chính diện.

Có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, hắn có thể kháng được sát thương chính từ chính diện, mà phù chú trong tay Phi Vân Đạp Tuyết lại liên tiếp ném lên mặt đất như thể không cần tiền.

Bức tường của Huyền Vũ phù thay đổi tùy theo ý muốn, bảo vệ ba phía trái, phải, và sau lưng, Bạch Hổ phù và Chu Tước phù có kháng, có gây sát thương chính, thi thoảng còn kèm theo vài tấm Thanh Long phù rải đầy khí độc, ngọn lửa mang theo kịch độc, mà bên dưới còn rải thêm hàn băng, chỉ riêng hai cái này đã ép mấy trăm người chơi Hồng Hoa hội phải liên tục lùi bước rồi.

Thực ra phù chú đều có lực sát thương cố định, nói một cách tương đối, thì uy lực cũng không được tính là lớn cho lắm, mấy lá phù chú mới có thể giết được một người, nếu hồi máu đúng lúc, thì người chơi hàng đầu có thể chống đỡ được mấy hiệp mà không chết, nhưng mấu chốt là mấy người chơi Hồng Hoa hội này lại không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận