Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 279: Người quen

Núi Võ Đang và núi Thiếu Thất đều được coi là ngôi sao sáng trong chốn võ lâm. Phái Võ Đang xem như là môn phái lớn cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thứ hạng của môn phái cũng không thấp hơn Thiếu Lâm tự.

Điểm khác biệt là bề ngoài Thiếu Lâm trang nghiêm, bầu không khí giống như được một vầng Phật quang chiếu rọi.

Mà phái Võ Đang lại thanh tĩnh yên bình, khiến người ta cảm giác như mình đang ở trong thế giới tự nhiên.

Không mất quá nhiều thời gian, nhóm sáu người Một Đám Ô Hợp lần lượt xuất hiện ở Giải Kiếm Nham của núi Võ Đang.

Đây là lần đầu tiên mọi người tụ hợp lại từ khi Vương Viễn bị phạt cấm cửa nửa tháng nay.

Ba cô gái tụ lại một chỗ phải gọi là phiền phức, ngay cả loại người không nhiều lời như Tống Dương cũng như thay đổi thành một người khác mà ríu ra ríu rít. Ba người Vương Viễn đứng ở một bên nhìn mà cảm thấy đau đầu.

Sau khi chào hỏi xong, nhóm năm người dưới sự dẫn dắt của Độc Cô Tiểu Linh, đi đến Rừng Bia phía sau núi Võ Đang.

Giống như nghĩa địa của các môn phái khác, mặc dù người chơi Võ Đang ít, nhưng trong Rừng Bia cũng có không ít người tế bái. Thấy nhóm người môn phái khác như đám Vương Viễn tới chỗ này, chúng đệ tử Võ Đang đều cảm thấy khó hiểu, nhất là khi thấy Vương Viễn, vẻ mặt càng ngơ ngác.

Tuy Thiếu Lâm và Võ Đang đều là danh môn chính phái, nhưng quan hệ dường như không được tốt cho lắm.

Nghe nói sư tổ của Võ Đang - Trương Tam Phong là đồ đệ bị ruồng bỏ của Thiếu Lâm, đây chính là nguồn gốc của mâu thuẫn...

Lúc này, một đại hòa thượng Thiếu Lâm dẫn theo một nhóm người đến nơi ở của tiền bối Võ Đang, đây hiển nhiên không phải là một động thái thân thiện gì.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đệ tử Võ Đang ở trong rừng bia đều đứng hết dậy, nhìn mấy người Vương Viễn mới vẻ mặt căm thù.

Hiện giờ đang ở bên trong phái Võ Đang, cho dù mấy người Vương Viễn có bản lĩnh trong tay cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nói đùa, cao thủ Võ Đang nhiều như mây, Chưởng môn Võ Đang, sư tổ Trương Tam Phong còn là NPC đỉnh cấp hai trăm nổi tiếng như Đông Phương Bất Bại. Tấn công đệ tử Võ Đang ở phái Võ Đang được gọi là gì? Cái này gọi là gây rối ở địa bàn của người khác...

Gây rối ở địa bàn của NPC cấp hai trăm, trên cơ bản việc này tương đương với tự tìm đường chết.

Nếu mấy người Vương Viễn dám chủ động ra tay, e rằng năm sau người được cúng bái chính là mấy người bọn hắn.

Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co ngay tại trận.

“Ngưu ca! Sao ngươi lại tới đây?”

Ngay lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm thì một đạo nhân tóc trắng đột nhiên chui ra khỏi đám đông, chạy vài bước tới trước mặt Vương Viễn, nói một cách vô cùng hèn hạ: “Ta nói sao nhìn quen mắt thế, quả nhiên là ngươi.”

“...”

Nhìn thấy đạo nhân tóc trắng đó, đám đệ tử Võ Đang đều nhíu mày, một người chơi to cao cường trắng trong số đó nói: “Ma huynh đệ, ngươi biết hòa thượng này sao?”

Không sai, đạo nhân tóc trắng kia không phải là ai khác, mà chính là Mario.

Mario thân là đệ tử thân truyền của Du Liên Châu phái Võ Đang, một bộ Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ nổi tiếng tàn nhẫn. Nghe nói người này vô cùng thân thiết với tổ sư gia Trương Tam Phong, nên người chơi phái Võ Đang nhìn thấy Mario đều phải nể mặt hắn ta vài phần.

“Huynh đệ của ta!”

Mario vỗ vai Vương Viễn rồi bảo: “Mọi người tản ra đi, hắn chắn chắc không phải tới để gây rối đâu.”

“...”

Mario đã nói vậy rồi, những người khác hiển nhiên không dám làm trái. Đám đệ tử Võ Đang nhìn thoáng qua mấy người Vương Viễn với vẻ nửa tin nửa ngờ, tuy có chút khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.

“Không ngờ ngươi lại có thể diện như vậy.”

Vài ba câu của Mario đã dẹp yên cục diện ngại ngùng này, Vương Viễn cũng có chút ngạc nhiên. Hắn thực sự không ngờ lời nói của cái tên thích gây sự này lại có tác dụng như vậy ở phái Võ Đang.

“Không phải ta có thể diện, mà là lão Trương có thể diện!” Mario cáo mượn oai hùm nói: “Hiện tại ta chính là đệ tử ký danh của lão Trương.”

Bộ dáng của Mario đắc ý như vậy, khiến Vương Viễn thật buồn bực.

Nhìn người ta mà xem, chỉ là đệ tử ký danh của chưởng môn mà đã kiêu ngạo như vậy. mình là đệ tử thân truyền của Huyền Từ, chẳng hiểu tại sao lại bị đám hòa thượng Thiếu Lâm đuổi đánh, chênh lệch quá là chênh lệch…

“Mấy vị này là?”

Mario là kiểu vừa gặp đã quen, tán gẫu hai câu với Vương Viễn, sau đó ánh mắt rơi lên người mấy người Bôi Mạc Đình.

“Bạn của ta! Người cùng một gia tộc!” Vương Viễn giới thiệu: “Đây là Mario, đệ tử Võ Đang.”

“Ngươi chính là Mario?”

Nghe được lời giới thiệu của Vương Viễn, đôi mắt Độc Cô Tiểu Linh đột nhiên sáng lên, như thể nhìn thấy một kho báu.

Đinh Lão Tiên cũng liếc mắt nhìn Vương Viễn với vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ hòa thượng này thật sự có quan hệ rộng rãi.

Phái Võ Đang chính là đại phái, Mario lăn lộn trong phái Võ Đang nổi như cồn, trên giang hồ cũng có chút danh vọng.

Đinh Lão Tiên là một người đi khắp giang hồ bán thuốc, hiển nhiên cũng nghe nói tới danh hào của Mario.

Thế nhưng Độc Cô Tiểu Linh chỉ là một cô gái ru rú trong nhà, chân không bước ra khỏi cửa, ngay cả cô cũng có biểu cảm này, thực sự khiến người ta có chút bất ngờ.

“Rất nổi tiếng sao?” Vương Viễn gãi cái ót, kỳ quái hỏi.

Mấy người Bôi Mạc Đình và Nhất Mộng Như Thị cũng lộ ra vẻ hoài nghi như vậy.

“Đâu chỉ nổi danh thôi đâu, quả thực…” Đinh Lão Tiên muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến Mario vẫn còn ở đây, nên vội vàng sửa miệng: “Một tay Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ của Ma đại hiệp, uy chấn thiên hạ, chúng ta đều được nghe nói về nó ở Nam Hoang.”

“Đâu có đâu có!” Mario chắp tay với Đinh Lão Tiên một cách tự hào.

“Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ? Đây cũng là Tuyệt Học sao?” Bôi Mạc Đình sờ cằm, nghi ngờ nói.

Đại cao thủ nổi danh trên giang hồ hiện tại đều có Tuyệt Học hoặc trang khuyết thiếu của Tuyệt Học bên người. Hổ Trảo Tuyệt Mệnh này nghe qua cũng không giống bộ dáng cao siêu cho lắm.

“Không phải Tuyệt Học!” Vương Viễn cười đáp: “Là một bộ võ học chuyên môn túm đũng quần của người ta… người nào đánh nhau với hắn, tám chín phần mười là mất chỗ đó.”

“…”

Sắc mặt của Bôi Mạc Đình tối sầm lại, nắm tay siết lại vang lên tiếng ken két.

Bạn cần đăng nhập để bình luận