Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 466: Một mình chống lại quần hùng

Nhìn đi, nhìn đi mà xem.

Tên Mario này được người trong giang hồ gọi là “người thiếu đạo đức” không phải không có nguyên nhân.

Hắn ta vừa mở mồm ra là có mách khóe hạ lưu liền.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đã đủ hèn hạ rồi, lúc vây công Kiều Phong ở Thiếu Lâm tự, chính gã là người đã lên tiếng nhắc nhở để Huyền Từ chuyển hướng công kích sang Hư Thanh, nhưng lúc đó thân phận của Hư Thanh vẫn là kẻ trộm kinh thư.

Còn bây giờ A Châu chỉ là một cô gái bị thương nặng, suýt chút nữa đã đi đời nhà ma, Mario là đệ tử danh môn chính phái mà mới bắt đầu đã tính ra tay với nhóm chân yếu tay mềm, khiến Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cảm thấy mình vẫn thua xa người ta lắm.

Xét cho cùng tất cả là do trò chơi này quá bỉ ổi, thiết lập cho Kiều Phong có thực lực mạnh thôi rồi, lại còn bảo người chơi đến bắt y, căn bản là bảo người chơi đi chịu chết, không được phép đi đường tắt, cho dù có nhiều người ở Tụ Hiền Trang giúp đỡ đi nữa, muốn bắt hoặc giết chết Kiều Phong vẫn là một chuyện cực kỳ vô vọng.

"Mẹ cả nhà ngươi nha lão Mã!"

Vương Viễn nghe thấy lời Mario nói thì tức giận.

Nếu ngày thường Mario mà nhạy bén được như vậy, Vương Viễn chắc chắn sẽ không nói gì, có khi còn thông đồng cùng hắn ta làm bậy ấy chứ. Nhưng bây giờ không được, lần này Vương Viễn đến giúp Kiều Phong, Mario hèn hạ vậy khiến hắn có hơi đau đầu.

Giờ phút này, rốt cuộc Vương Viễn cũng cảm nhận được tâm trạng của Kiều Phong khi trước.

Kẻ đối đầu với mình đều là bạn bè cả… Rốt cuộc có nên ra tay hay không đây? Tiên sư nó, đây thật là một vấn đề khiến người ta nhức óc!

"May quá!" Vương Viễn thầm vui mừng: "Ông đây còn có thuật dịch dung, cho dù có thịt lão Mã ở đây phỏng chừng hắn ta cũng không nhận ra đâu."

Vạn vật trong thế gian này đều có chung một định luật như vậy đấy, lúc đầu kiên quyết không làm một việc gì đó, nhưng hành vi cuối cùng thì ngược lại.

Mặc dù trong lòng mọi người vô cùng khinh bỉ với đề nghị của Mario nhưng thân thể lại rất thành thật vọt về hướng A Châu. Nhất là Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, gã này cách A Châu gần nhất, chỉ bằng một sải bước dài. Gã vọt tới trước mặt A Châu trước cả Mario, duỗi tay nắm lấy cổ nàng.

Tiết Mộ Hoa cũng là một lão già vô liêm sỉ, thấy Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đánh người vô tội thì lùi về sau một bước, nhường vị trí cho gã, đồng thời lão còn không quên kéo Tống Dương sang một bên, ra hiệu cho cô đừng xen vào chuyện của người khác, chuyên tâm làm nhiệm vụ của mình là được rồi.

Tống Dương vội vã xuất sư, mặc dù rất kính trọng và ngưỡng mộ khí phách ngút trời của Kiều Phong nhưng vẫn quyết định hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chuyện phải trái đúng sai của NPC chẳng dính líu tí nào đến người chơi cả.

Nhiều nhất không ra tay tấn công Kiều Phong là được, vì một NPC mà khiến mình không thể xuất sư, Tống Dương tự nhận mình còn chưa vĩ đại đến mức đấy.

Tống Dương khoanh tay đứng nhìn, tất nhiên sẽ không có ai bảo vệ A Châu nữa. Huỳnh Hoặc Thủ Tâm chớp mắt sắp tóm được cổ A Châu thì đột nhiên nghe có tiếng gió sau lưng.

"Không ổn rồi!"

Gã hoảng sợ, người chơi đến Tụ Hiền Trang làm nhiệm vụ lần này vừa là bạn vừa là thù, chuyện giết Kiều Phong chắc chắn một người không thể làm được, nhưng phần thưởng của nhiệm vụ này chỉ có một người đạt được, có người đánh lén sau lưng gã là chuyện hợp tình hợp lý.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cũng là cao thủ hàng đầu, lập tức thu tay lại chụp vào tay phải A Châu, vận đủ nội lực, xoay người đập một chưởng về phía sau, thề phải đập chết kẻ đánh lén sau lưng mình bằng nội lực mạnh mẽ.

Nhưng mà Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đập một chưởng ra sau rồi lại chợt cảm thấy có một cỗ lực lớn truyền trở về tay gã.

"Hế?"

Tiếp xúc này khiến Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thầm giật mình kinh hãi, nội lực của kẻ đánh lén so ra chỉ yếu hơn gã chút ít mà thôi, chưởng lực đánh ra uy mãnh ngang ngược, hoàn toàn trên cơ gã.

"Ầm!"

Tiếng động trầm đục vang lên, hai chưởng va chạm, chưởng lực tản ra bốn phía, sức gió mạnh mẽ lật tung tất cả bàn ghế trong đại sảnh.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm mượn lực giữa không trung lộn nhào về sau, quỳ một gối rơi xuống, bàn tay đè mạnh, đập lực lượng còn sót lại từ chưởng lực vừa rồi xuống đất.

"Đùng!" một tiếng, trên mặt đất in một dấu bàn tay to đùng, nền đá cứng rắn cũng theo đó nứt toác ra.

"A di đà phật!"

Người đánh lén kia lùi về sau hai bước, ổn định thân hình, đứng chắn trước mặt A Châu niệm phật.

Một chưởng bất thình lình này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra. Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, Ba Nghìn Thế Giới và cao thủ của các môn phái lớn khác đều xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trước cửa, ngăn trước mặt A Châu là một hòa thượng nhỏ con.

Hòa thượng này dáng người nhỏ gầy, có vẻ nho nhã lịch sự, đứng sừng sững như núi ở đó, chắp tay trước ngực, thân hình gầy ốm, lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách to lớn, vững vàng như núi Thái Sơn.

"Ngươi là cao nhân phương nào mà dám ở đây ra tay giúp Kiều Phong?"

Khi Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và Ba Nghìn Thế Giới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hòa thượng nhỏ con kia thì đứng người tại chỗ. Ba Nghìn Thế Giới nhịn không được hỏi, giọng nói chứa đầy sự ngạc nhiên và bất ngờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận