Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1193: Dạy ngươi phóng hỏa

Vương Viễn tự nhận không phải người có tấm lòng Thánh Mẫu, nhưng ít nhất cũng có điểm mấu chốt làm người, có thể làm ra được những chuyện thương thiên hại lí như vậy chắc chắn không phải là người tốt.

Ngay cả người trong Tứ Đại Ác Nhân như Diệp Nhị Nương cũng chỉ cùng lắm là bắt trộm đứa trẻ chơi một lúc rồi trả lại, trong khi tên chó chết này lại có thể làm ra một chuyện tàn nhẫn như vậy.

Trò chơi chắc chắn sẽ không tạo ra những cảnh tượng quá đẫm máu, nhưng hành vi của Triệu Vô Cực và dòng máu loãng chảy ra từ lò luyện đan, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được.

Thế nhưng những tín đồ Thiên Lý Giáo đều tỏ vẻ chết lặng, giống như đã quá quen với việc nhìn thấy điều này, không có bất cứ sự ngoài ý muốn nào cả.

Tà giáo chó chết này, thực sự quá đáng sợ.

"A..."

Không chỉ Vương Viễn, ngay cả đám người Mạc trưởng lão cũng lộ ra vẻ tức giận, Tô Xán bị cảnh tượng tàn khốc trước mắt làm cho kinh ngạc há hốc mồm.

Dù gì cũng là Đại thiếu gia sống trong an nhàn sung sướng nhiều năm, chưa từng nhìn thấy những cảnh tượng như vậy.

“Hôm nay ta nhất định phải giết chết tên ác ma Triệu Vô Cực này!” Như Sương giận dữ rút thanh trường kiếm ra, đứng dậy định xông lên liều mạng với Triệu Vô Cực.

"Ngươi đừng gây rối có được không!"

Vương Viễn phản ứng nhanh, tát cho Như Sương một cái.

Chết tiệt, nhiệm vụ đã rất khó khăn rồi lại còn thêm mấy tên đồng đội heo bên cạnh, Vương Viễn đột nhiên có xúc động muốn bỏ mặc hết mấy kẻ này.

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Như Sương nói: “Không thể trơ mắt đứng nhìn ác ma này giết hại dân thường như vậy!"

"Lỗ mãng và dũng cảm là hai chuyện khác nhau!" Vương Viễn nói: "Dưới tay tên chó chết này có nhiều thuộc hạ như vậy, muốn làm thịt gã không hề dễ dàng! Ngươi cứ xông lên như thế, nói không chừng ngay cả mạng của mình cũng phải góp thêm vào!"

"Thế thì có sao? Chỉ cần giết được Triệu Vô Cực, ta chết không hối tiếc!" Như Sương nói.

“Mấu chốt là ngươi không thể giết được Triệu Vô Cực!” Vương Viễn nói tiếp: “Muốn giết Triệu Vô Cực nhất định phải có chiến lược đầy đủ. Trước tiên chúng ta phải dẫn những giáo đồ này rời đi nơi khác."

"Dẫn giáo đồ rời đi? Dẫn bằng cách nào?" Mạc trưởng lão nói: "Nơi này có hàng ngàn giáo đồ, trong khi chúng ta chỉ có năm người..."

Nói đến đây, Mạc trưởng lão liếc nhìn Tô Bảo đang bị Vương Viễn làm cho choáng váng: "Không tính hắn ta thì chỉ có bốn người, làm sao có thể dẫn dắt từng ấy giáo đồ rời đi?"

“Dựa vào sức của từng người để dẫn dắt đương nhiên là không thể, chúng ta phải dựa vào những thứ khác!” Vương Viễn trịnh trọng nói.

"Dựa vào cái gì?"

“Phóng hỏa!” Vương Viễn chỉ vào ngọn núi nói: “Trên sườn núi này chỉ là tế đàn, bên dưới mới là nơi sinh hoạt của các giáo đồ Thiên Lý Giáo. Chỉ cần dùng một mồi lửa đốt khu nhà bên dưới, chắc chắn có thể dẫn dắt những giáo đồ này rời đi."

"Được! Ta đi!"

Tô Xán đứng dậy định đi xuống phóng hỏa.

“Ngươi không thể đi!” Vương Viễn kéo Tô Xán lại nói: “Ngươi phải đi bên cạnh ta mới được!"

Phóng hỏa không phải là chuyện an toàn, chỉ có đặt Tô Xán ở bên cạnh người Vương Viễn mới cảm thấy an tâm, huống hồ nội dung nhiệm vụ là hai cha con Tô Thị phải đích thân giết chết Triệu Vô Cực mới được. Giờ Tô Xán chạy đi phóng hỏa, lấy ai ở lại giết Triệu Vô Cực bây giờ.

“Đã vậy thì để chúng ta đi đi!” Mạc trưởng lão xung phong nhận việc nói.

“Ngươi cùng Như Sương cùng nhau đi!” Vương Viễn cầm tay chỉ việc nói: “Phóng hỏa cũng cần kỹ năng. Giáo đồ Thiên Lý Giáo quá nhiều, hiệu suất dập lửa chắc chắn không thấp. Các ngươi chia ra hai nơi, đốt phía Đông trước, chờ bọn chúng dập được kha khá lửa phía Đông thì tiếp tục đốt phía Tây. Lặp lại nhiều lần như vậy là đủ khiến bọn chúng chạy tới chạy lui mệt mỏi."

"Chuyện này..."

Mạc trưởng lão và Như Sương nghe vậy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ngây ngốc cái gì? Có cái gì không ổn sao?" Thấy hai người đều đang nhìn mình, Vương Viễn có chút hậm hực hỏi.

“Không… Không phải!” Mạc trưởng lão xua tay liên tục nói: “Không ngờ Ngộ Si đại sư thân là Hiệp Thánh Phật Môn mà đối với việc phóng hỏa giết người lại có thể thành thạo như vậy, tại hạ bội phục!"

"Được rồi, được rồi..." Vương Viễn lau mồ hôi nói: "Các ngươi mau đi đi."

"Vậy chúng ta đi đây!"

Mạc trưởng lão và Như Sương đồng thời ôm quyền hướng về phía Vương Viễn, sau đó nhảy lên nhảy xuống mấy cái đã dễ dàng xuống phía chân núi.

"Bố khỉ!"

Nhìn thấy hai người rời đi, Vương Viễn liền hùng hổ nói: "Mạc lão đầu này thật không ra gì. Lão tử dạy ngươi cách giết Triệu Vô Cực, ngươi còn dám chế nhạo ta."

Hai người Mạc trưởng lão bay xuống núi, lúc này trên tế đàn, Triệu Vô Cực cũng đang bắt đầu nghi thức tẩy não tế tự cho các giáo đồ Thiên Lý Giáo.

Những giáo đồ cuồng nhiệt của Thiên Lý Giáo giơ cao vũ khí trong tay, hô khẩu hiệu một cách điên cuồng, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Vương Viễn cẩn thận nhìn chằm chằm xuống dưới chân núi.

Không bao lâu sau, sườn núi phía đông bắt đầu sáng lên ánh lửa.

"Không ổn rồi! Dưới núi cháy rồi!"

Nhìn thấy ánh lửa sáng lên, Vương Viễn liền sử dụng Phúc Ngữ Thuật để hét lớn.

Nội công của Vương Viễn vốn cực kỳ hùng hậu, Phúc Ngữ Thuật lại là một chiêu dị thuật mê hoặc lòng người. Một tiếng này vừa la lên liền vang vọng khắp nơi, truyền tới tai tất cả mọi người một cách chuẩn xác.

Do đặc tính của Phúc Ngữ Thuật, tiếng nói phát ra mặc dù rõ ràng nhưng không ai có thể cảm nhận được nguồn gốc của nó, chỉ cảm thấy như phía sau tai có ai đó đang nói chuyện với mình.

Xét về tu vi nội lực, Vương Viễn hiển nhiên mạnh hơn so với Triệu Vô Cực rất nhiều.

Những giáo đồ của Thiên Lý Giáo vốn đang bị Triệu Vô Cực hoàn toàn tẩy não, nghe thấy tiếng kêu này của Vương Viễn thì lập tức sững sờ, vầng sáng đỏ trong mắt dần dần tan biến, giống như vừa thức tỉnh sau cơn mê dài.

"???"

Trên tế đàn, Triệu Vô Cực nhìn thấy phản ứng của các giáo đồ bên dưới thì cau mày, sau đó từ trên cao nhìn xuống phía chân núi, quả nhiên thấy ánh lửa nổi lên bốn phía.

Triệu Vô Cực trầm ngâm một chút, sau đó đứng trên tế đàn vận khởi nội lực nói: "Đã như vậy, mọi người hãy xuống núi dập lửa trước đi, nghi thức tế tự sẽ tiếp tục sau đó!"

"Tuân mệnh!"

Giáo đồ Thiên Lý Giáo nhận được chỉ thị, lập tức quay đầu lần lượt chạy xuống núi.

Chỉ có Triệu Vô Cực đứng trên tế đàn trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Chờ các giáo đồ rời khỏi sườn núi sạch sẽ, Triệu Vô Cực mới đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về nơi Vương Viễn và hai cha con Tô Thị đang ẩn nấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận