Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 671: Không hiểu thì hỏi

Phong cảnh trong sơn cốc rất động lòng người, hoa cỏ tràn ngập khắp nơi, bươm bướm đủ loại sắc màu đua nhau bay lượn, có con đen con tím, con trắng con sặc sỡ, hết thảy đều nhẹ nhàng nhảy múa. Bươm bướm không sợ người, lúc bay lại gần Vương Viễn và Mario còn đậu trên đầu, trên vai, trên tay cả hai.

Mặc dù Vương Viễn và Mario không phải mấy tên ngụy văn nghệ hay khóc gió than mưa nhưng khi nhìn thấy khung cảnh này cũng không khỏi hăng hái hẳn lên.

Dù sao trong xã hội hiện đại, đâu đâu cũng là nhà cao tầng mọc cạnh nhau san sát, muốn tìm một nơi gần với thiên nhiên như vậy đúng là rất khó.

Thuận theo những khóm hoa đi về phía trước không bao lâu, một con đường nhỏ xuất hiện trước mắt hai người. Cả hai bước dọc lối đi cho đến khi bắt gặp một dòng suối trong vắt, chỉ thấy bên dòng suối nhỏ dựng bảy tám túp lều tranh, nhà tranh quây lại thành một khoảng sân, chung quanh trồng đủ loại hoa.

Hiển nhiên nơi đây chính là chỗ ở của Điệp Cốc Y Tiên - Hồ Thanh Ngưu trong lời đồn.

Lúc này ở bên ngoài nhà tranh có một đống NPC nằm ngổn ngang, nhìn cách ăn mặc của bọn họ, hiển nhiên đây chính là đệ tử của các môn phái lớn.

Đinh Lão Tiên cau mày đi qua đi lại cạnh đám NPC. Trường Tình Tử ngồi trên lan can bên ngoài nhà tranh, nhắm mắt dưỡng thần. Thằng nhỏ Bôi Mạc Đình thì cầm kiếm chọc chọc đám bươm bướm ở vườn hoa bên cạnh.

Đúng là phải công nhận, Bôi Mạc Đình mặc nguyên cây đỏ đứng múa kiếm trong bụi hoa, nhìn qua lại có chút yêu mị xinh đẹp. Ba tên thiểu năng kia thế mà trông cũng tao nhã phết.

"Khụ khụ!"

Đi đến trước cửa nhà tranh, Vương Viễn ho khan một tiếng.

Đám Đinh Lão Tiên nghe tiếng đồng loạt đưa mắt nhìn lại.

"Ngưu ca! Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi!"

Đinh Lão Tiên thấy Vương Viễn và Mario đến thì cứ như gặp được cứu tinh, đạp lên người đám đệ tử các phái để chạy lại đây.

Trường Tình Tử ngạc nhiên hỏi: "Đây chính là thần y mà ngươi tìm đến đấy hả?"

Bôi Mạc Đình cũng không nhịn được chửi bậy: "Chờ đám người kia chết rồi ngươi hẵng tìm hòa thượng và đạo sĩ đến siêu độ! Giờ tìm hai tên khốn nạn này đến đây làm gì?"

"Có chuyện gì thế?"

Vương Viễn nhìn thoáng qua đám đệ tử các môn phái nằm la liệt trên mặt đất, lên tiếng hỏi với vẻ chả hiểu ra làm sao.

"Chữa bệnh!"

Đinh Lão Tiên đau khổ bảo: "Đám người này tới đây cầu cứu thần y nhưng Hồ Thanh Ngưu không chịu chạy chữa, ném hết việc cho bọn ta. Ta chỉ biết luyện đan chứ đâu có biết chữa bệnh!"

"Vậy ngươi tìm lão Ngưu càng chẳng nên chuyện!" Mario nghe vậy cũng sạm mặt lại.

Theo lý mà nói, cứu người chữa bệnh là chuyên ngành của phái Nga Mi, còn đưa người đi gặp Phật Tổ mới là chuyên ngành của Vương Viễn.

"Tại sao không giết?"

Vương Viễn vẫn đơn giản và thô bạo như trước! Hơn nữa mới rời khỏi núi Võ Đang nên giờ hắn không có bao nhiêu thiện cảm với NPC của những môn phái lớn.

"Giết được ta đã giết từ lâu rồi!"

Trường Tình Tử lắc đầu, chia sẻ nhiệm vụ của mình cho Vương Viễn và Mario xem.

"Vô lại như vậy hả?"

Sau khi nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, Vương Viễn không còn lời nào để nói.

Trên nhiệm vụ đã nêu rõ ràng, nhất định phải chữa khỏi cho đám NPC kia, đồng thời không thể làm hại bọn họ, nếu không không thể phát động nhiệm vụ kế tiếp…

"Để ta xem bọn họ bị bệnh gì!"

Trong khi đang lầm bầm, Vương Viễn đã đi tới bên cạnh đám người bị bệnh, hắn hạ thấp người xuống, giả bộ kéo cổ tay một người trong số đó ra để kiểm tra trình trạng bệnh.

"Bố tổ sư nó!"

Không kiểm tra thì thôi, vừa nhìn một cái Vương Viễn đã giật nảy mình. Chỉ thấy hai tay người kia đã bị chặt đứt, tay trái sát tay phải, tay phải kề tay trái, máu thịt be bét lẫn lộn chẳng biết đâu mà lần, nhìn trông rất quỷ dị.

"Trâu bò! Trâu bò!"

Vương Viễn thán phục nhìn thoáng qua một người khác, lại tiếp tục ngạc nhiên thốt lên.

Mấy huyệt đạo yếu hại của người kia đều bị đao đâm nát…

Lại đưa mắt nhìn sang những người khác thì thấy đủ loại vết thương: bị bắt nuốt châm, phổi bị đâm đinh sắt, bị mấy chục loại trùng độc cắn, thậm chí còn có người bị rót thủy ngân đầy lỗ tai,…

Vương Viễn càng nhìn càng thấy hãi hùng. Má nó chứ, đây là thương tích kiểu quái gì đây? Đám người kia không phải là gánh xiếc đấy chứ?

Chẳng trách Đinh Lão Tiên bó tay toàn tập, với trình độ của gã cùng lắm chỉ đạt đến trình độ bác sĩ trong phòng khám thị trấn mà thôi, đám người này bị thương quỷ dị như vậy, Đinh Lão Tiên có chữa đằng trời.

"Làm sao bây giờ?"

Đinh Lão Tiên đứng cạnh đó lên tiếng hỏi Vương Viễn.

"Vết thương kiểu này người chơi không chữa được!" Vương Viễn khoanh tay nói: "Không chữa được, chờ chết đi!"

"Ta đã bảo rồi mà!"

Bôi Mạc Đình khinh thường bảo: "Hòa thượng này chỉ biết hại người thôi, làm gì chịu đi cứu người chứ."

"Ngươi nói vậy cũng đúng!" Vương Viễn nói: "Nhiệm vụ này không phải của Trường Thanh sao? Một người chơi tà phái như y sao có thể nhận được nhiệm vụ cứu người?"

"Ta nào biết được!" Trường Tình Tử khoanh tay nói: "Hồ Thanh Ngưu này rất quỷ dị, vợ lão cũng tâm thần luôn. Lúc bọn ta tới lão và vợ lão còn đang chém giết lẫn nhau kia kìa, giờ lại như đôi vợ chồng đằm thắm. Loại bệnh tâm thần phân liệt đó cho một người tà phái như ta làm nhiệm vụ cứu người cũng chẳng kỳ quái."

"Mấu chốt là những người này chỉ có Hồ Thanh Ngưu mới cứu được." Đinh Lão Tiên nói: "Người chơi muốn cứu cũng chẳng có chỗ xuống tay, căn bản không có biện pháp nào."

"Hồ Thanh Ngưu có biện pháp không?" Vương Viễn hỏi.

"Khẳng định có!" Đinh Lão Tiên đáp.

"Vậy ngươi hỏi lão là được chứ gì?" Vương Viễn nói.

"Chuyện này… làm vậy cũng được hả?" Đinh Lão Tiên sững sờ nói: "Hồ Thanh Ngưu bảo, lão sẽ không cứu người ngoài Ma giáo…"

"Ngốc lắm! Là ngươi cứu người, lão chỉ cần cung cấp biện pháp mà thôi! Cũng đâu phải lão cứu!"

Vương Viễn liếc mắt khinh bỉ Đinh Lão Tiên, đi thẳng tới trước cửa nhà Hồ Thanh Ngưu, hô to: "Hồ lão sư, có người bị vặn ngược tay, phải chữa thế nào đây?"

"Khụ khụ!"

Vương Viễn vừa dứt lời, trong phòng Hồ Thanh Ngưu truyền ra một tràng tiếng ho khan, sau đó chỉ nghe có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Phải làm thế này, thế này… (chúng ta không phải người theo ngành y, nên cụ thể làm ra sao, có nói mọi người cũng không hiểu đâu haha!)"

Bạn cần đăng nhập để bình luận