Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 626: Liều lĩnh

Môn võ học Hóa Công Đại Pháp này vô cùng ác độc, có thể làm suy yếu giới hạn nội công của mục tiêu. Một môn võ học biến thái như vậy, nên tỷ lệ trúng mục tiêu hiển nhiên sẽ không quá cao.

Sở dĩ Trường Tình Tử sắp xếp bẫy nối tiếp ở nơi này, mục đích chủ yếu là tạo ra cơ hội sử dụng Hóa Công Đại Pháp cho mình.

Môt khi Nặng Như Thái Sơn trúng chiêu, tuy mình không thể giết chết được gã, nhưng gã không có nội công, cũng không thể chống đỡ qua một ván này được.

“Ầm!”

Nhưng một chưởng này rơi xuống, Trường Tình Tử lập tức cảm giác được một thứ cứng trong tay mình.

“?”

Tập trung nhìn vào, chỉ thấy trường kiếm bên tay phải của Nặng Như Thái Sơn đã bảo vệ ngực gã, một chưởng này của mình đã đánh lên vũ khí của gã.

“Chuyện này…”

Trường Tình Tử có chút ngây người.

Đã xảy ra chuyện gì vậy, không phải tên khốn nạn này đang ngăn chặn ám khí hay sao? Sao còn có lòng dạ để đỡ bên khác? Lẽ nào người này có thể đồng thời làm hai việc?

Trường Tình Tử thật sự đoán không hề sai chút nào.

Tuy Vương Viễn cũng có thể hai tay làm hai chuyện, nhưng đây là do ngộ tính của hắn thấp, cùng võ học đòi đồ miễn phí từ người khác. Cho dù có thể sử dụng hai môn võ học để đối địch, nhưng thực ra cũng là chuyên tâm làm một việc, chỉ là dùng thêm một môn công pháp vũ khí mà thôi.

Nhưng [Ngọc Nữ Tố Tâm] này của Nặng Như Thái Sơn lại là hàng thật giá thật, có thể đánh giá được từ việc một tay vẽ hình tròn, một tay vẽ hình vuông. Người này không chỉ có thể sử dụng hai môn võ học vũ khí không giống nhau để đối địch, mà thật sự còn có thể làm hai việc cùng một lúc.

“Khai Thiên Thức!”

Trường Tình Tử còn chưa phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra, thì chỉ nghe thấy gã quát to một tiếng, trọng kiếm trong tay vừa di chuyển, mũi kiếm đã nhắm ngay vào Trường Tình Tử, bổ một đường kiếm từ trên xuống dưới lên đầu y.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Trường Tình Tử bị đánh thành ánh sáng trắng ngay tại chỗ, rồi được truyền tống ra ngoài sân đấu.

“Ồ!!”

Cùng lúc đó, tiếng vỗ tay trên khán đài như sấm dậy.

Tiếng vỗ tay không chỉ dành cho Nặng Như Thái Sơn có thể đánh trả khi cùng đường, mà cũng có không ít tiếng dành cho Trường Tình Tử.

Tuy y đã thua, nhưng thanh máu của Nặng Như Thái Sơn hiển nhiên còn chưa đến một nửa… Trường Tình Tử chỉ là một cao thủ trong những người chơi bình thường, mà có thể đánh một cao chủ cấp chuyên nghiệp thành ra như vậy, nên thực lực của y cũng đã nhận được sự chấp thuận của khán giả.

Ngay cả Bách Chiến Vô Địch cũng lớn tiếng cảm thán: “Có thể dồn Nặng Như Thái Sơn đến bước đường này, Trường Tình Tử tuy bại nhưng vẻ vang, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho hai vị tuyển thủ này!”

“Đáng tiếc!”

Dưới lôi đài, Trường Tình Tử bị thua vẫn đang tiếc hận. Y sớm biết Nặng Như Thái Sơn có thể làm hai việc cùng một lúc, nên đã hoàn toàn thay đổi những chiến lược khác nhau để đối địch, kết quả lại vì không đủ hiểu đối thủ mà bị người giết ngược lại khi gần hết máu.

“Đúng vậy! Nếu ván này người chết là lão Ma thì tốt rồi! Gã đê tiện như vậy… chết chưa hết tội!”

Vẻ mặt của Bôi Mạc Đình thất vọng.

“Ta cảm ơn ngươi nhá!” Mario tức giận.

“Không có gì!” Bôi Mạc Đình mang vẻ mặt khiêm tốn.

Mọi người: “…”

Trên sân thi đấu, Nặng Như Thái Sơn nghĩ lại mà vẫn có chút sợ hãi.

Má nó, gã thật sự không ngờ tuyển thủ của Một Đám Ô Hợp này lại có dũng khí như vậy, không chỉ không chạy trốn, ngược lại còn trốn ở bên người mình, và đợi mình phân tâm, hơn nữa còn bố trí nhiều bẫy rập như vậy nữa.

Nếu không phải mình có thiên phú dị bẩm, học được [Ngọc Nữ Tố Tâm], thì ván này ai thua ai thắng, thật sự không nói chắc được.

Ngay lúc gã vẫn còn đang sợ hãi trong lòng, thì ánh sáng lóe lên ở phía đối diện. Một người chơi mặc một bộ quan phục, cầm một thanh đao màu đỏ rực trong tay, xuất hiện bên dưới miếu thờ.

Điều Tử!

Không giống với đám người Một Đám Ô Hợp dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nói một cách tương đối thì Điều Tử vẫn là một người khá chính phái.

Sau khi lên sân, hắn ta không xoay người bỏ chạy và chơi thả diều, cũng không giở trò nhỏ nhen, mà tay trái cầm vỏ đao, một thanh đại đao được ngọn lửa bao vây hừng hực trong tay hắn ta, cơ thể lóe lên, chém thẳng vào Nặng Như Thái Sơn.

“Lại có âm mưu quỷ kế gì đây?”

Phong cách của đám người Một Đám Ô Hợp này rõ ràng đã đi sâu vào lòng người.

Đột nhiên nhảy ra một Điều Tử vừa lên đã đánh như vậy, khiến mọi người vẫn có chút không thích ứng được, theo bản năng cho rằng tiểu tử này cũng đang nghĩ ngợi âm mưu gì đó trong lòng.

Nặng Như Thái Sơn thấy Điều Tử trực tiếp bổ nhào tới, trong lòng cũng đang suy nghĩ liệu có phải người này lại sắp xếp cạm bẫy gì hay không. Nhưng còn chưa nghĩ xong thì đại đao của Điều Tử đã bổ tới.

“Trời đụ! Tới thật sao?”

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra sự khác biệt giữa Đao khách lên sân lần này và những người khác trong chiến đội Một Đám Ô Hợp.

Người này thật liều lĩnh, vậy mà lại dám cứng đối cứng với cao thủ cấp chuyên nghiệp.

Nặng Như Thái Sơn phản ứng thật sự rất nhanh, tay phải giơ trọng kiếm lên bảo vệ trước ngực.

“Keng!!”

Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, đại đao của Điều Tử bổ lên thân kiếm của Nặng Như Thái Sơn.

“Phừng phừng”

Nặng Như Thái Sơn chỉ cảm giác được một làn sóng khí phả đến, ngọn lửa trước mặt bắn ra bốn phía, cùng lúc đó, lại có một nguồn lực cực lớn truyền tới từ trên thân kiếm.

Những thứ Điều Tử học đều là những môn công pháp trường phái cứng rắn chân chính, Liệt Diễm Đao Pháp được thôi thúc bởi Tung Dương Chân Khí đánh đâu thắng đó, ngay cả Vương Viễn cũng vô cùng kiêng dè. Với phán định của một đao này, người bình thường hoàn toàn khó có thể ngăn nổi.

Nếu không phải Nặng Như Thái Sơn là cao thủ cấp chuyên nghiệp, và vũ khí trong tay đều vô cùng cao cấp thì e rằng một đao này đã bổ cả người lẫn kiếm thành hai nửa.

Gan bàn tay của gã tê rần, suýt chút nữa không nắm được trọng kiếm trong tay. Gã không tự chủ được mà lùi về sau hai bước để triệt tiêu lực xung kích to lớn. Trong lúc lùi lại, tay trái của gã đẩy về trước, khẽ đâm thẳng kiếm vào yết hầu của Điều Tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận