Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1322: Trương Vô Kỵ háo sắc

“Ế? Cô nương này, Xuyên Vân Tiễn là do ngươi bắn sao?”

Lúc này, Trương Vô Kỵ cũng đã nhìn rõ bộ dáng của Mộ Dung Song mà Vương Viễn dịch dung thành, thấy hắn đang nhìn mình đến ngơ ngác, không biết đang nghĩ lung tung gì nữa, không nhịn được mà lên tiếng.

“Là ta…” Vương Viễn nghe thấy giọng nói thì lấy lại bình tĩnh, vội vàng thức thời hỏi: “Ngươi chính là giáo chủ Ma giáo, Trương Vô Kỵ sao?”

“Không sai, chính là tại hạ…” Trương Vô Kỵ ôm quyền một cách khách sáo với Vương Viễn, cũng lén lút liếc nhìn hắn một cái.

Thằng nhãi này, vẫn háo sắc y như trước đây, nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy, chỉ số thông minh trực tiếp giảm xuống, lúc này chắc tám phần lại đang ảo tưởng đến cuộc sống sau hôn nhân với Vương Viễn đây mà.

Vương Viễn bỏ qua ánh mắt vô cùng háo sắc của Trương Vô Kỵ, há miệng lừa lọc: “Tại hạ phụng mệnh điều tra chuyện Ma giáo giam cầm cao thủ của sáu đại phái, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ mọi chuyện đều do triều đình đứng sau điều khiển, cho nên mới bắn Xuyên Vân Tiễn, gọi Trương giáo chủ tới, cùng nhau bàn luận chuyện cứu người, cũng may Ma giáo và Trương giáo chủ trong sạch, không biết Trương giáo chủ có bằng lòng giúp ta một tay hay không?”

“A… thật sự cảm ơn cô nương!”

Trương Vô Kỵ vội vàng nói lời cảm ơn: “Sáu đại phái đã bắt nghĩa phụ của ta, muốn ta thả người, cho dù ngươi không tìm ta nhờ giúp đỡ, thì ta cũng muốn cứu cao thủ của sáu đại phái ra, bây giờ nếu cô nương đã mở miệng, Trương mỗ hiển nhiên cầu còn chẳng được.”

Chậc, Trương Vô Kỵ này đã quên mẹ hắn đã dạy hắn thế nào rồi.

Người này đối với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, cho dù là phụ nữ giả trang thành đàn ông, cũng không hề có một chút lòng phòng bị nào, Vương Viễn ở bên này còn chưa bắt đầu tiến vào chủ đề chính, thì Trương Vô Kỵ ở bên đó đã vội vàng muốn giúp đỡ, cuối cùng còn muốn báo đáp Vương Viễn, thế này cũng quá dễ lừa rồi.

Nói dễ nghe một chút, thì Trương Vô Kỵ này gọi là nhân hậu khoan dung, mà nói khó nghe một chút, thì cái thứ hàng này là không có não… thậm chí thái độ đối với phụ nữ, còn có hơi giống với Lộc Trượng Khách.

“Ừm…”

Thấy bộ dạng mê gái của Trương Vô Kỵ, Vương Viễn nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Ta giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, ngươi cũng nên bày tỏ chút gì đi chứ.”

“Chuyện này chắc hẳn rồi!”

Trương Vô Kỵ nói: “Nhưng vẫn cần cô nương ngươi giúp ta tìm được nơi giam giữ cao thủ của sáu đại phái mới được.”

Được rồi, xem ra Trương Vô Kỵ vẫn chưa thật lòng mê gái cho lắm. Tối thiểu cũng biết không nhìn thấy thỏ thì không thả chim ưng, phải để Vương Viễn dẫn hắn đi tìm sáu đại phái mới được.

“Chuyện này thì không khó.” Vương Viễn đáp: “Thực ra đệ tử sáu đại phái ở trong tháp của Vạn An tự.”

“Tháp Vạn An tự? Ở đâu?” Trương Vô Kỵ lại hỏi.

“Ở ngay trên con đường đó!” Vương Viễn chỉ vào tháp Vạn An và đáp.

“Được! Vậy chúng ta qua đó đi!” Trương Vô Kỵ duỗi tay về phía Vương Viễn, ý bảo hắn đi trước dẫn dường.

Vạn An tự chính là nơi giam giữ cao thủ của sáu đại phái, có thể một lưới bắt hết cao thủ của sáu đại phái, cũng chứng tỏ sức mạnh của Nhữ Dương Vương phủ không nhỏ.

Nhiệm vụ lần này lại chỉ đích danh tên họ muốn Trương Vô Kỵ đi cứu người, đủ để thấy độ khó của nhiệm vụ khá cao.

Sở dĩ Vương Viễn đốt Xuyên Vân Tiễn ở nơi này, chính là vì sợ trong Vạn An tự có cao thủ ẩn nấp, lúc này có một cao thủ tuyệt đỉnh như Trương Vô Kỵ đây đi cùng, khiến trong lòng hắn cũng kiên định hơn không ít.

Vương Viễn và Trương Vô Kỵ đều có khinh công không yếu, chưa qua bao lâu hai người đã tới cửa Vạn An tự.

Vào ban đêm, cửa lớn của Vạn An tự đóng chặt, hơn nữa ngoài cửa lớn còn được canh chừng nghiêm ngặt, binh lính canh phòng có bảy, tám người, còn có hai đội thủ vệ tuần tra nữa.

“Nhiều thủ vệ quá…”

Vương Viễn nhìn thấy ở cửa Vạn An tự có nhiều binh lính Mông Cổ như vậy, không khỏi mếu máo.

Thế này cũng khoa trương quá rồi, ở cửa đã nhiều binh lính canh chừng như vậy, vậy trong Vạn An tự đó không phải còn nhiều binh lính Mông Cổ hơn hay sao?

“Xem ra, Vạn An tự này quả nhiên có vấn đề!”

Trương Vô Kỵ cũng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ riêng ở cửa đã có nhiều thủ vệ như vậy rồi, bên trong chắc chắn giam giữ cao thủ của sáu đại phái, chúng ta cứ tiến vào đi.”

“Đừng đánh rắn động cỏ!” Vương Viễn phất tay, nói: “Ngươi tiến vào làm gì?”

“Thì cứu người đó?” Trương Vô Kỵ thản nhiên đáp: “Người của sáu đại phái đều ở bên trong, chúng ta phải cứu bọn họ ra ngoài…”

“Ta…”

Vương Viễn nhìn Trương Vô Kỵ với bộ dáng nghiêm trang đó, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Mẹ ơi, Trương Vô Kỵ này làm việc không dùng não sao? Hắn cũng quá thành thật rồi, đến tên đại ngu đần như Quách Tĩnh đó còn biết đối phó với binh lính Mông Cổ không thể cứng rắn được, được chưa. Còn Trương Vô Kỵ này nhìn thì rất bình thường, vậy mà lại nghĩ đến cứ xông thẳng vào như vậy.

“Với võ công của ta và ngươi, đi cứu người chắc hẳn không thành vấn đề.” Trương Vô Kỵ nhìn vẻ mặt này của Vương Viễn, còn không quên bổ sung vào.

Lúc này, Vương Viễn cuối cùng cũng hiểu ra được tại sao nội dung nhiệm vụ lại muốn người chơi giúp Trương Vô Kỵ cứu người, con mẹ nó nếu để mặc hắn tự đi cứu người, còn không phải sẽ hại chết tất cả mọi người hay sao?

Vương Viễn nói với vẻ ý vị sâu xa: “Với võ công của ta và ngươi, dù lính Mông Cổ có tới đông cỡ nào, thì chúng ta cũng có thể tự nhiên ra vào được, nhưng ngươi đừng quên, chúng ta đi cứu người, chứ không phải đi trộm đồ, được không?”

Nếu như là hai người Vương Viễn và Trương Vô Kỵ, chỉ cần bọn họ bằng lòng, vậy cũng sẽ không có người nào phát hiện ra bọn họ đã ra vào Vạn An tự thế nào, nhưng mục đích của hai người cũng không phải là tiến ra tiến vào đi dạo, mà là cứu cao thủ của sáu đại phái ra.

Cao thủ của sáu đại phái bị giam trong Vạn An tự, cũng phải hơn mấy nghìn người, cứ đi đi về về, ra ra vào vào như vậy, làm sao có thể làm được một cách im hơi lặng tiếng chứ, nếu như kinh động tới lính Mông Cổ tuần tra, dụ quân chi viện Mông Cổ từ trong thành Yến Kinh tới, vậy sợ là hôm nay toàn bộ cao thủ của sáu đại phái đều sẽ tiêu đời ở nơi này mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận