Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 737: Vạn Trùng Phệ Tâm Cổ

“Phá…!”

Hắn ta hét lớn một tiếng, chợt nâng chủy thủ lên rồi cắm phập xuống đất, ngay chính giữa pháp trận.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Vị trí lấy Vương Viễn làm trung tâm nổ tung, sau khi khói bụi dày đặc tản đi, dưới chân hắn xuất hiện một đống sâu lớn hình dạng kỳ quái.

Những con trùng kia trông dữ tợn và kinh khủng, thân mình sặc sỡ, nhìn rất đáng sợ.

Người chơi nữ trên khán đài thấy vậy đều tái cả mặt, ngay cả người chơi nam cũng phải hoảng hốt, cau mày không ngừng.

“Vạn... Vạn Trùng Phệ Tâm Cổ!”

Ngàn Dặm Hoa Đào kinh sợ kêu lên thành tiếng.

Phái Ngũ Độc chia làm hai hệ lớn là Độc và Cổ, nhưng phần lớn người chơi Ngũ Độc đều tu hệ Độc, tình trạng của người chơi hệ Cổ cũng lúng túng như cơ quan sư của Đường Môn vậy

Có tình huống như vậy không phải vì người chơi hệ Cổ không đủ mạnh, mà do nó quá ghê tởm… Dĩ nhiên sự ghê tởm được đề cập đến ở đây không chỉ riêng ngoại hình của những con trùng, mà còn do cổ trùng cần người chơi tự mình đào tạo.

Mọi người hẳn đều biết đến chuyện luyện cổ rồi, bắt một đống trùng sau đó để bọn chúng cắn xé lẫn nhau, con sống sót cuối cùng chính là cổ. Cổ thăng cấp dựa vào tàn sát đồng loại, luyện một con cổ trùng cần mấy chục con độc trùng, mỗi lần cổ trùng thăng một tầng cảnh giới cần hơn mười con cổ trùng khác…

Chơi trò ngày ngày bắt sâu này đâu chỉ có đặc biệt mắc ói, còn nhàm chán nữa… Người chơi có thể luyện ra cổ trùng cảnh giới cao đều là người thừa nghị lực!

Mà Vạn Trùng Phệ Tâm Cổ cần ít nhất mười con cổ trùng cấp cao mới phát động được! Có thể dùng được chiêu thức này, tên Bổ Thiên Thị kia đúng là một nhân tài…

Thứ càng khó làm, uy lực càng lớn. Vạn Trùng Phệ Tâm Cổ cũng là cổ trùng cấp cao, độc tính mạnh mẽ, tùy tiện một con thôi cũng có thể lấy mạng người ta. Lúc này Bổ Thiên Thị lại triệu hồi nhiều con một lúc như vậy để đối phó Vương Viễn, có thể thấy hắn ta biết hòa thượng kia rất khó xử.

“Ha ha! Càng lớn càng bổ!”

Khi nhìn thấy đám độc trùng kia, Vương Viễn hề không hoảng hốt như trong tưởng tượng của Bổ Thiên Thị, ngược lại còn hưng phấn liếm môi.

“???”

Trong lòng Bổ Thiên Thị thầm cảm thấy không ổn, trên đầu nhảy lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

Ngay lúc Bổ Thiên Thị đang ngu ngơ chẳng hiểu ra làm sao, Vương Viễn duỗi bàn tay ra, bắt cổ trùng trên mặt đất.

“Hừ!”

Bổ Thiên Thị thấy hòa thượng kia dùng tay không bắt trùng thì cười lạnh, thầm thở phào trong lòng: “Ta còn tưởng ngươi có tuyệt kỹ bắt trùng gì, hóa ra là dùng tay không… Đúng là tự tìm đường chết!”

Cổ trùng không phải độc vật bình thường, nó là con sống sót duy nhất trong hơn trăm hơn nghìn con độc trùng, hút một lượng lớn độc tố của đám độc trùng khác nên độc tính mạnh vô cùng, người bình thường căn bản đều chạm vào là chết, không thuốc cứu chữa. Đây cũng là nguyên nhân khiến người chơi hệ Cổ khó đối phó.

Cho dù Bổ Thiên Thị có là cao thủ Ngũ Độc, muốn bắt cổ trùng cũng phải dùng dụng cụ bắt trùng chuyên nghiệp mới được, hòa thượng này lại dùng tay không, há chẳng phải tự tìm đường chết thì là gì?

“Ô kìa! Hòa thượng này điên rồi! Lại dùng tay không bắt trùng!!!”

Hai bình luận viên Trăm Ngàn Tửu Quán và Ngàn Dặm Hoa Đào đều ngạc nhiên kêu lên.

Khán giả nhìn Vương Viễn như đang nhìn một thằng ngu.

Đối với người chơi bình thường mà nói, cổ trùng là thứ tránh còn không kịp, đụng trúng nó phải nhanh chóng chạy gấp, ngươi còn đứng đó mà cầm lên xem thử, tưởng đó là mấy động vật nhỏ như chó mèo à?

Nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến tất cả mọi người đều hoảng sự đến rớt cằm.

Bổ Thiên Thị vừa động suy nghĩ, cổ trùng thò ra định cắn tay Vương Viễn.

Chỉ thấy hắn khép bàn tay lại, bàn tay như gọng kìm thuận tiện bắt lấy con rắn độc dài trên đất, móng ngón cái tay phải rạch một đường trên cổ con rắn, sau đó cong ngón tay móc lấy túi mật màu đỏ thẫm của nó.

“Ha ha, lời to rồi!”

Vương Viễn cười to, nhét mật rắn vào miệng.

[Hệ thống thông báo: Bạn ăn mật rắn của cổ trùng “Cổ Mộ Hạt Xà”, nội lực tăng thêm 100 điểm.]

“Ọe…”

Cảnh tượng mắc ói này khiến tất cả người xem đều thấy dạ dày lên men, buồn nôn chết được. Mặc dù bọn họ biết mật rắn là đồ bổ, nhưng trơ mắt thấy người khác nuốt sống mật rắn thì nhất thời khó mà tiếp nhận nổi.

Còn Bổ Thiên Thị thì đờ người ra.

“Cổ Mộ Hạt Xà của ta!”

Bổ Thiên Thị đầu tiên là kêu lên đau đớn, tiếc thương cho con cổ trùng của mình, sau đó trợn mắt nhìn thẳng Vương Viễn, mặt đầy vẻ khó tin hỏi: “Sao… Sao có thể thế được? Vì sao ngươi không trúng độc?”

Cổ Một Hạt Xà là con mạnh nhất trong số những cổ trùng của Bổ Thiên Thị, độc tính rất bá đạo, người có nội công thâm hậu như Bạch Hạc Lưỡng Sí còn không dám tùy tiện động vào, thế mà tên yêu tăng kia lại tiện tay bắt lấy, còn nuốt cả mật rắn… Đậu xanh rau má, Bổ Thiên Thị hơi hoài nghi nhân sinh.

“Thứ này mà cũng coi là độc hả?”

Vương Viễn tiện tay ném xác con Cổ Mộ Hạt Xà sang bên cạnh, hỏi lại với vẻ mặt khinh thường.

Trong thiếp lập của trò chơi, thuộc tính độc là một trong bốn thuộc tính đặc biệt nhất, tuy nói nó có hiệu quả của ba thuộc tính còn lại nhưng cũng là thuộc tính duy nhất có thể dùng nội lực để ngăn chặn.

Hơn nữa thuộc tính độc thuộc loại khống chế, định lực của người chơi có hiệu quả làm giảm nó.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng sáu, giá trị định lực lên đến 60 điểm, giảm chừng 60% khống chế, huống chi sau khi lừa được Đại Hoàn Đan từ chỗ Huyền Từ, thần công Dịch Cân Kinh của hắn đã đạt tới cảnh giới tầng năm Tâm Lĩnh Thần Hội, nội công hùng hậu đến độ không ai có thể vượt qua.

Thêm phần trăm giảm từ định lực, cho dù Vương Viễn không có thân thể bách độc bất xâm thì ít nhất 90% độc trở lên không có bao nhiêu ảnh hưởng đến hắn.

Cổ trùng của Bổ Thiên Thị dĩ nhiên rất mạnh, nhưng có lẽ hắn ta cũng chỉ là một người chơi trên dưới cấp 50. Cấp của cổ trùng bằng cấp cảnh giới công pháp của người chơi, bị hạn chế bởi cấp bậc, cổ thuật của hắn ta cùng lắm chỉ đến tầng năm tầng sáu, không phải sương độc mạnh nhất thiên hạ, không làm gì được Vương Viễn cũng là chuyện bình thường.

Dẫu sao Vương Viễn từng gặp Âu Dương Phong, độc của những người khác hắn không đặt vào mắt thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận