Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 881: Fan của Vương Viễn

Hắc Mộc Nhai nằm trong ranh giới Hà Bắc, cách Bình Định Châu - Tây Bắc bốn mươi dặm. Núi đá đỏ sẫm như máu, một dòng thác dài chảy xiết, chính là thác Tinh Tinh nổi tiếng.

Là một môn phái ẩn, điều kiện nhập môn của Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng khắt khe, người chơi cực kỳ ít ỏi, là một môn phái lấy NPC làm chủ.

Hai người ra khỏi trạm dịch, dọc đường đi ngang mấy trạm kiểm soát, cuối cùng tới trước một cửa đá cực lớn. Chỉ thấy hai bên cửa đá khắc hai hàng chữ lớn, bên phải là Văn Thành Vũ Đức, bên trái là Nhân Nghĩa Anh Minh, bức hoành phi phía trên khắc bốn chữ đỏ lớn Nhật Nguyệt Quang Minh.

Trong cửa đá, chỉ thấy trên mặt đất có đặt một giỏ trúc lớn, đủ đựng được chừng mười thạch gạo (~ 600kg).

Từ giỏ trúc nhìn lên trên thì là một sườn treo vách đứng, cao không thể chạm, khoảng chừng trăm mét. Trên đỉnh vách đá có vài bóng dáng màu đen đi tới đi lui, nhìn qua giống những chấm đen di chuyển.

Xem ra muốn lên Hắc Mộc Nhai thì phải ngồi giỏ trúc mới lên được.

Không hổ là tà giáo, ngay cả đường lên cửa lớn cũng không phải con đường bình thường, khó trách nhiều danh môn chính phái như vậy, lại không thể dẹp bỏ Nhật Nguyệt Thần Giáo. Chỉ với cái cửa vào này, có lẽ cũng chưa có ai có thể đánh vào được.

Hai người Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết nhảy vào giỏ trúc, Vương Viễn vận nội lực la lớn: "Này, huynh đệ ở trên kia, kéo chúng ta lên với."

Giọng nói của Vương Viễn quanh quẩn trong sơn cốc.

Tiếng nói vừa dứt, phía trên đã truyền xuống tiếng vang: "Cấm địa Hắc Mộc Nhai, người không có phận sự không được phép đi vào! Mau cút đi, không chúng ta đánh các ngươi thành thịt vụn đó!"

"Bố khỉ! Hung tàn vậy sao?"

Nghe phía trên đáp lại như vậy, hai người Vương Viễn câm nín không biết nói gì.

Là tà phái nên ma giáo người ta làm chuyện xấu tới quang minh chính đại... Hắc Mộc Nhai cũng chả khác gì, ngay cả cửa cũng không cho vào.

"Chúng ta có tiền!"

Vương Viễn lại lớn tiếng nói: "Kéo chúng ta lên, ta cho mỗi người các ngươi một trăm lượng bạc."

"Vậy lên đây đi!"

Phía trên nhanh chóng có câu trả lời.

"Mẹ nó! Các ngươi thật không có nguyên tắc." Vương Viễn gào lên.

"Ngươi có tiền, ngươi nói đúng." Người phía trên không cam lòng yếu thế.

Nói xong, Vương Viễn nghe được ba tiếng la đồng vang lên, giỏ trúc chậm rãi đi lên.

Lúc này, Vương Viễn cũng nhận được tin nhắn của Bôi Mạc Đình: "Nếu đến Hắc Mộc Nhai thì gọi ta một tiếng, ta đi kéo giỏ trúc cho ngươi... Ở chỗ đó có mấy con chim ngốc sẽ lừa tiền ngươi đấy."

"Không cần! Chúng ta đi từ sau núi lên!"

Vương Viễn tiện tay trả lời lại, đồng thời thầm mắng: "Tên súc sinh này không nói sớm, hại ta tổn thất mấy trăm lượng bạc..."

"Phía sau núi?" Bôi Mạc Đình mơ hồ: "Hắc Mộc Nhai có sau núi sao?"

...

Hắc Mộc Nhai có hơi cao, qua hồi lâu hai người mới được kéo tới đỉnh núi. Không đợi Vương Viễn đi ra khỏi giỏ trúc, vài người chơi Nhật Nguyệt Thần Giáo đã đi tới, trong đó có hai người lấy đao kề vào cổ Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết, hai người khác thì gác đao lên sợi dây treo giỏ trúc, một người cầm đầu đứng ở đó, cười hì hì nhìn chằm chằm hai người Vương Viễn nói: "Huynh đệ, giao tiền trước đã!"

Xem ra, nếu hai người Vương Viễn không giao tiền... vậy bọn họ chỉ cần chém lên sợi dây một đao, là hai người sẽ theo giỏ trúc rơi xuống vách núi ngay lập tức.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, nên đương nhiên không sợ. Chỉ là tên Phi Vân Đạp Tuyết này da thịt non mềm (trói gà không chặt) ngã xuống đương nhiên là chết không thể chết tiếp.

"Huynh đệ làm ăn giỏi quá!"

Dù sao đã tới nước này, Vương Viễn cũng không phải người chơi xấu không trả tiền. Hắn cười cười lấy ra năm trăm lượng bạc đưa cho người cầm đầu kia: "Không biết tôn tính đại danh huynh đệ đây?"

"Quá khen!"

Người nọ tiếp nhận ngân phiếu nói: "Đường chủ Phong Lôi đường của Nhật Nguyệt Thần Giáo - Tứ Thập Cửu Lý Phong."

Nói xong, Tứ Thập Cửu Lý Phong vung tay với bốn người còn lại, ý bảo cho hai người Vương Viễn đi. Hai người Vương Viễn nhẹ nhàng nhảy lên Hắc Mộc Nhai.

"Được! Ta tên là Ngưu Đại Xuân!" Vương Viễn nói: "Ta nhớ kỹ các ngươi rồi!"

"Ngưu Đại Xuân?"

Vương Viễn vừa dứt lời, Tứ Thập Cửu Lý Phong lập tức sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cẩn thận đánh giá Vương Viễn, rồi đột nhiên lui về sau một bước hỏi: "Ngươi... ngươi thực sự là Ngưu Đại Xuân?"

Là đội ngũ quán quân của Hoa Sơn Luận Kiếm, hình tượng Vương Viễn đã khắc sâu vào lòng người, chỉ là hiện tại hắn đã thay một kiện áo cà sa màu vàng, nên khác biệt rất lớn với trước kia, khiến Tứ Thập Cửu Lý Phong không thể nhận ra được.

"Sao thế? Còn có người giả mạo ta sao?"

Vương Viễn kỳ quái hỏi.

"Chuyện này, chuyện này!" Tứ Thập Cửu Lý Phong vội vàng trả năm trăm lượng bạc về nói: "Xuân ca, ngươi chính là thần tượng của bọn ta!"

"Hả? Các ngươi biết ta sao?" Vương Viễn thầm vui trong lòng, cho dù là ai, được người ta xem thành thần tượng vẫn là một chuyện đáng vui mừng.

"Không hẳn!"

Tứ Thập Cửu Lý Phong nói: "Xuân ca có thủ đoạn ác độc, đê tiện vô sỉ, quả thực là hình mẫu lý tưởng của bọn họ! Chúng ta đều lấy ca làm mục tiêu, coi ca thành sư phụ của mình!"

Nói tới đây, trên mặt Tứ Thập Cửu Lý Phong còn lộ ra vẻ cực kỳ sùng bái.

"Phì..."

Phi Vân Đạp Tuyết nghe gã nói vậy trực tiếp cười phun.

Vương Viễn cũng đen cả mặt.

Con mẹ nó, đám người này là cái thứ gì vậy. Ông đây đường đường là Hiệp thánh phật môn, khiêm tốn, nho nhã, chính trực, vì sao ở trong mắt đám người này lại trở thành cái thứ không nên nết như thế.

"Được rồi được rồi được rồi!"

Vương Viễn liên tục xua tay, cắt đứt sự sùng bái cuồn cuộn như nước sông của Tứ Thập Cửu Lý Phong, hỏi: "Đông Phương Bất Bại ở đâu?"

"Đông Phương giáo chủ hắn..."

Tứ Thập Cửu Lý Phong vừa muốn trả lời, đột nhiên cách đó không xa truyền tới một giọng nói: "Ngươi tìm hắn ta có chuyện gì?"

Tiếng nói vừa dứt, một người đàn ông trung niên vạm vỡ đi ra khỏi khúc quanh.

"Sư phụ!"

Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, Tứ Thập Cửu Lý Phong vội vàng đi tới hành lễ, sau đó giới thiệu Vương Viễn: "Đây là sư phụ ta, đường chủ Phong Lôi đường - Đồng Bách Hùng, Đồng trưởng lão!"

Tiếp theo, Tứ Thập Cửu Lý Phong lại chỉ vào Vương Viễn giới thiệu cho Đồng Bách Hùng: "Vị này là đại yêu tăng Thiếu Lâm tự nổi danh - Ngưu Đại Xuân, là hình mẫu của ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận