Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 428: Cáp Mô Công

Vốn tưởng rằng hai người bọn họ cùng xông lên đánh là có thể bức lui Vương Viễn ra ngoài sân, ai ngờ hòa thượng này lại khó chơi như vậy, có lực chiến vô địch thì thôi đi, thế mà còn có chiêu thức “vô địch”, hai người đánh hết sức cũng chẳng có chút tác dụng gì với hắn.

Má nó, nếu đây là trò chơi giả tưởng phương Tây, người chơi có kỹ năng vô lại như này thì còn có thể hiểu được, nhưng trong trò chơi võ hiệp, điều này thật khiến người ra không thể nào chịu nổi.

"Chiêu thức phải có thời gian hồi, hắn không có khả năng vô địch mãi được!"

Song Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong xét cho cùng vẫn là cao thủ, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng rối rắm. Băng Hỏa Độc Long nói: "Chúng ta phải dốc hết sức ứng phó mới được, ngươi cũng dùng tuyệt học đi."

Băng Hỏa Độc Long là cao thủ tuyệt học, vẻn vẹn một chưởng lực của Vương Viễn đã có thể ngang sức ngang tài với hắn ta, chứng tỏ sở học của hắn cũng là tuyệt học.

Tuy nói võ học cấp thấp chỉ cần cảnh giới cao, uy lực cũng không hẳn tầm thường, thế nhưng điểm xuất phát ban đầu lại khác… Xét về mặt uy lực, điểm cuối của võ học cấp thấp chỉ là điểm xuất phát của tuyệt học, chớ nói chi là tuyệt học còn kèm thêm những hiệu ứng đặc biệt.

Dùng công pháp phổ thông đối phó với tuyệt học vẫn khá phí sức, loại tình huống này chỉ có thể dùng tuyệt học.

"Chuyện này…"

Nhắc đến tuyệt học, Ngọc Thụ Lâm Phong đột nhiên có chút khó nói.

Quả thực là vậy thật, Cáp Mô Công là tuyệt học, điểm phòng ngự của Vương Viễn có cao đến đâu cũng không dám cứng đối cứng. Thế nhưng Cấp Mô Công của Ngọc Thụ Lâm Phong mới đến cảnh giới Sơ Khuy Môn Kính mà thôi, còn chưa dùng lần nào. Điều càng khiến hắn ta cảm thấy khó khăn chính là, tư thế sử dụng Cáp Mô Công vô cùng thê thảm.

Âu Dương Phong có tu vi cao thâm, có thể tùy tiện dùng tư thế để thi triển loại chiêu thức này, nhưng Ngọc Thụ Lâm Phong với cấp bậc nhỏ như con tôm con tép, muốn sử dụng tuyệt học nhất định phải nằm rạp xuống đất.

Thử tưởng tượng chút đi, một người chơi mà dám lấy tên là Ngọc Thụ Lâm Phong chứng tỏ hắn ta rất chú trọng đến hình tượng bản thân, cách ăn mặc rất phong lưu và phóng khoáng, để một người như vậy nằm rạp xuống đất giả cóc, khẳng định phải có thời gian nhất định để thích ứng quá trình này, bất thình lình sử dụng chắc chắn sẽ có chướng ngại tâm lý.

"Làm sao? Không phải ngươi có tuyệt học à? Định không dùng hả?" Băng Hỏa Độc Long cảm thấy hơi kỳ quái với phản ứng của Ngọc Thụ Lâm Phong.

"Phí lời! Tuyệt học của ta giống với ngươi đấy à?" Ngọc Thụ Lâm Phong rất sầu não.

"Ặc..." Băng Hỏa Độc Long nghe vậy cũng đoán được bảy tám phần, hắn ta cười nói: "Vậy ngươi càng phải dùng! Thắng tranh tài rồi, ngươi có thể tìm Hoàng Dược Sư xin học Đạn Chỉ Thần Công, tuyệt học này thích hợp với ngươi hơn nhiều."

Không thể không nói, tên Băng Hỏa Độc Long rất biết cách tìm điểm đột phá, mới nói một câu mà đã chọc trúng tâm tư của Ngọc Thụ Lâm Phong.

"Ngươi nói không sai!" Ngọc Thụ Lâm Phong nói: "Dù sao ở đây chẳng có mấy ai nhìn thấy."

Nói rồi, Ngọc Thụ Lâm Phong nằm rạp xuống mặt đất, bắt đầu tụ khí.

"Ha ha ha..."

Tư thế này của Ngọc Thụ Lâm Phong quả thực trái ngược hoàn toàn với hình tượng của hắn ta, Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh cười ngất lên ngất xuống. Ngọc Thụ Lâm Phong cũng đỏ bừng mặt.

"Cáp Mô Công!!!"

Vương Viễn đã được chứng kiến uy lực của Cáp Mô Công. Môn võ học này không khác mấy với Nhất Phách Lưỡng Tán của hắn, chiêu thức không phức tạp nhưng là võ học tụ lực, lực sát thương khủng bố lại có hiệu quả đặc biệt giết người trong chớp mắt. Vương Viễn hiểu rõ sự đáng sợ của võ học này hơn bất kỳ một người nào.

Vương Viễn thấy Ngọc Thụ Lâm Phong bắt đầu tụ lực thì dĩ nhiên sẽ không cho hắn ta có cơ hội hoàn thành, thế là nhân lúc này sử dụng Vạn Lý Độc Hành, hai chân đột ngột đạp xuống mặt đất, xông thẳng về phía hắn ta.

Băng Hỏa Độc Long ở bên cạnh thấy thế, bóng người lóe lên ngăn chặn giữa hai người, thúc giục toàn bộ nội tức, hai bàn tay hợp lại, đánh về phía Vương Viễn.

Vương Viễn biết rõ Băng Hỏa Độc Long có chưởng lực kinh người, không dám dùng mình đón đỡ, thân hình lập tức hơi nhoáng lên, nghiêng người tránh thoát khỏi hai chưởng của hắn ta.

"Gào!!!"

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên tiếng rồng gầm, hai tay Băng Hỏa Độc Long thay đổi phương hướng, lòng bàn tay hướng xuống dưới phóng nội lực, một con rồng băng rời khỏi bàn tay rơi xuống mặt đất.

"Soạt!"

Con rồng băng chạm vào mặt đất thì nháy mắt đóng đá, băng lạnh lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.

Vương Viễn mới né tránh, còn chưa kịp đứng vững người thì dưới chân đã bị đóng băng.

[Lý Sương Băng Chí] trong Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Vì sao mà Hàng Long Thập Bát Chưởng được gọi là chưởng pháp đứng đầu thiên hạ? Nguyên do là mỗi một chưởng trong bộ chưởng pháp này đều là tuyệt học và có hiệu ứng đặc biệt. Chiêu [Lý Sương Băng Chí] này là chưởng pháp thuộc tính băng, nổ trên người mục tiêu có thể đóng băng ngay lập tức, nổ trên mặt đất thì có thể khiến tất cả mục tiêu trong phạm vi đóng băng giảm tốc độ.

Một chưởng vừa dùng tấn công đơn, vừa đánh quần thể, khống chế được mà gây sát thương cũng được, đây chính là chưởng pháp có tính thực dụng nhất khi chiến đấu trong Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Vương Viễn chưa từng gặp chiêu thức loại này bao giờ, mới sơ ý chút thân pháp đã bị giảm 50%.

Mà lúc này, Ngọc Thụ Lâm Phong đã hội tụ chân khí hoàn tất.

"Ộp!"

Ngọc Thụ Lâm Phong kêu lên một tiếng, chân tay thình lình đạp xuống đất lấy đà rồi bay thẳng lên, hai tay đẩy về phía trước, nội lực bắn ra ngoài, chưởng lực chưa đến mà Vương Viễn đã cảm nhận được sức gió mạnh mẽ từ nó.

Vương Viễn nhướng mày, thân hình lóe lên, sử dụng [Di Hình Hoán Ảnh], chớp mắt xuất hiện sau lưng Ngọc Thụ Lâm Phong.

Mà trong tay Băng Hỏa Độc Long lại xuất hiện thêm một con rồng băng nữa, một trước một sau rơi xuống chân hắn ta.

"Khốn kiếp!"

Vương Viễn thấy thế thầm giật mình, [Lý Sương Băng Chí] này vậy mà lại phát động kỹ năng bị động đặc biệt “Tam Điệp Lãng” của Hàng Long.

"Soạt!"

Những con rồng băng nọ chồng lên từng tầng một, phạm vi đóng băng nháy mắt khuếch tán gấp mấy lần có lẻ, lại tiếp tục lan đến dưới chân Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận