Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 371: Giết đồng đội

“Quá khen quá khen!”

Vương Viễn hơi mỉm cười, ôm quyền với Bành Liên Hổ.

Mọi người: “...”

Đây mẹ nó là lời khen ngợi ngươi sao, ngươi lại còn quá khen nữa chứ.

“Ế? Sao Âu Dương Khắc ngươi lại ở đây?”

Trong lúc nói chuyện, Bành Liên Hổ đột nhiên nhìn thoáng qua sau lưng mọi người, sau đó gọi một tiếng với vẻ mặt kinh ngạc.

“??? Âu Dương Khắc?”

Mấy người Phi Vân Đạp Tuyết nghe vậy thì cả kinh, không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại.

Đúng lúc này, Bành Liên Hổ híp mắt lại, lộ ra một nụ cười gian xảo, vung tay phải lên, bắn ba cây châm độc về phía mấy người trước mặt.

Bành Liên Hổ được mệnh danh là Thiên Thủ Nhân Đồ, công pháp ám khí cực kỳ cao, châm độc trong tay vừa nhỏ vừa nhanh, trong phút chốc đã bay đến trước người mọi người.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “phập phập”, Ngạnh Hạp Ngọc Khê và Mặc Bạch đang nhìn ra sau lần lượt trúng châm.

Hai người kêu lên một tiếng “Úi” thảm thiết, lập tức trúng độc biến thành màu xanh đen.

Cây châm thứ ba thì bay thẳng về phía Vương Viễn.

Thế nhưng ngay lúc Bành Liên Hổ cho rằng Vương Viễn cũng sắp bị châm độc đâm trúng như hai người Mặc Bạch, thì hắn đột nhiên quay đầu lại, tay trái thuận tiện tóm một cái.

“Tinh!”

Một tiếng trong trẻo vang lên, châm độc của Bành Liên Hổ bị Vương Viễn nắm trong tay.

“Ngươi!!”

Thấy Vương Viễn không chỉ không trúng châm, mà ngược lại còn nắm ám khí của mình trong tay. Bành Liên Hổ hơi sửng sốt, chỉ vào Vương Viễn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Ha ha!”

Vương Viễn búng tay, bắn châm độc rơi xuống đất, nhìn Bành Liên Hổ với một nụ cười và nói: “Tiểu Hổ tử, loại thủ đoạn này ta đã dùng từ khi còn bé, ngươi còn muốn lừa ta sao?”

“Mẹ nó, vậy mà BOSS này lại lừa người sao, giết chết y!”

Lúc này, hai người Phi Vân Đạp Tuyết biết được mình bị lừa cũng đã lấy lại bình tĩnh, vừa giận vừa sợ khi nhìn hai người Mặc Bạch bị Bành Liên Hổ đánh lén mà mất đi lực chiến đấu.

“Ha ha! Chỉ dựa vào các ngươi?”

Bành Liên Hổ cười một tiếng khinh thường, tay trái lại giơ lên bắn ra vài cây châm độc. Đồng thời hai chân giẫm mạnh lên đất, cả người theo sau châm độc. Duỗi bút phán quan trong tay ra trước mặt, nhấn vào huyệt Thiên Trung của Vương Viễn.

Bành Liên Hổ dù có dáng người thấp bé nhưng thân pháp cực nhanh, y vừa nói xong bốn chữ “chỉ bằng các ngươi” đã vọt tới trước mặt Vương Viễn.

Hiện tại Vương Viễn đang dịch dung thành Phượng Vũ Cửu Thiên, tất nhiên là không thể sử dụng Di Hình Hoán Ảnh để né tránh, thấy Bạch Liên Hổ xông về phía mình thì thầm vận chuyển chân khí bảo vệ toàn thân, sử dụng chiêu [Kim Cương Hàng Thế].

"Bịch!"

Bành Liên Hổ đâm bút vào ngực Vương Viễn, chỉ nghe có tiếng va chạm vang lên, y chợt cảm thấy gan bàn tay tê rần.

Vương Viễn thì mỉm cười, thình lình duỗi tay phải ra, tóm lấy cổ tay cầm Bút Phán Quan của Bành Liên Hổ, nắm thật chặt rồi vặn ngược lên.

Bành Liên Hổ vốn không phải BOSS loại hình sức mạnh, bị Vương Viễn vặn một phát thì cổ tay tê rần, tay phải không tự chủ được buông lỏng ra, Bút Phán Quan từ trên tay rơi xuống.

Vương Viễn thuận thế duỗi tay trái ra chộp lấy Bút Phán Quan, sau đó đâm bút về phía Bành Liên Hổ.

"!!!"

Bành Liên Hổ thấy thế giật nảy mình, tay cuống quýt vận chuyển nội lực, đánh văng tay của Vương Viễn, đồng thời nhẹ nhàng nhảy lùi về sau mấy mét, né khỏi đòn tấn công của hắn.

"Hừ! Thân pháp nhanh đấy!"

Vương Viễn đánh hụt một đòn thì không khỏi nhướng mày.

Rất lâu trước đó, trên diễn đàn đã có người phân tích, thân pháp là thuộc tính mạnh nhất trong trò chơi, mặc dù lúc ấy Vương Viễn có hơi khinh thường, nhưng không thể không nói, vào giai đoạn đầu của trò chơi, người chơi hoặc là BOSS có thân pháp cao đều khá khó đối phó, nhất là trong mắt người chơi thiên về lực tay như Vương Viễn, mục tiêu có thân pháp cao càng khó đối phó hơn.

Dù sao công phu chú trọng đến tốc độ và phản ứng, thuộc tính theo không kịp tốc độ thì sẽ phản ứng không kịp, chỉ có thể bị động ăn đánh. Khu rừng này vốn là một nơi dễ ẩn nấp, Bành Liên Hổ có thân pháp mau lẹ như thế, coi như trong lúc nhất thời không giết được nhóm Vương Viễn nhưng nếu chơi đánh thả diều thì chỉ sợ nhóm bọn họ ngay cả cái bóng của y cũng không thấy. Phát động BOSS mà không tiêu diệt được thì coi như ải này không qua.

"Này… Đó là công phu gì vậy?"

Bành Liên Hổ ổn định thân hình xong thì nhìn chằm chằm Vương Viễn, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Y tung hoành trong giang hồ, kiến thức rộng rãi, cũng xem qua võ học của những môn phái lớn trong giang hồ, nhưng công pháp quỷ dị như Vương Viễn y mới thấy lần đầu.

"Ha ha!" Vương Viễn cười nói: "Ngươi có biết ‘lấy đạo của người trả lại cho người không?’ "

"Lấy đạo của người trả lại cho người?"

Bành Liên Hổ suy tư một lát rồi khinh thường nói: "Hóa ra là Mộ Dung thế gia! Đến đây, để lão tử nhìn xem ngươi làm sao lấy đạo của người trả lại cho người với chiêu này!"

Bành Liên Hổ vừa nói vừa híp mắt lại, vung tay lôi từ trong tay áo ra một loạt châm độc, bất chợt, y hất hai tay lên, tất cả châm độc bắn về phía Vương Viễn.

"Hay lắm!"

Vương Viễn đối mặt với châm độc của Bành Liên Hổ mà không hoang mang chút nào, lùi một bước xuống đứng cạnh Phi Vân Đạp Tuyết và Trầm Mặc Quả Ngôn, vươn hai tay ra chộp lấy bả vai hai người này, sau đó dùng lực sử dụng một chiêu [Thích Già Trịch Tượng Công].

"Đậu má! Ngươi làm gì vậy?"

"Lão đại Phượng Vũ, ngươi đừng làm liều…"

Hai người còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra đã kêu thảm lên vì bị dính châm độc mà Bành Liên Hổ phóng tới.

"Phập phập phập phập…"

Phi Vân Đạp Tuyết và Trầm Mặc Quả Ngôn bị châm độc đâm thành con nhím.

Bành Liên Hổ là BOSS cấp 55, tu vi được tăng thêm do tác động từ đoàn đội, bộ Liên Hoàn Độc Châm này là bản lĩnh giữ nhà của y, uy lực tất nhiên là không tầm thường chút nào.

Mặc Bạch và Ngạnh Hạp Ngọc Khê một người là cao thủ Lục Phiến Môn, một người là người chơi Ngũ Độc, hai người đều thuộc môn phái máu dày và phòng thủ cao, trúng một châm đã phải nằm rạp xuống đất nửa ngày không dậy nổi rồi chứ nói chi là hai môn phái máu giấy như Thiên Sơn và Đường Môn.

Thương thay cho Phi Vân Đạp Tuyết và Trầm Mặc Quả Ngôn, ngay cả thuốc cũng chưa kịp uống đã bị châm đâm chết tại chỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận