Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 790: Lửa đốt Ma Thiên Nhai

"Ồ?"

Nghe được âm thanh của Tạ Yên Khách, Vương Viễn hơi ngẩn ra.

Vương Viễn muốn hô xa như vậy, còn phải sử dụng nội lực lớn tiếng la lên, vậy mà Tạ Yên Khách chỉ là nhẹ nhàng một lời, lại tựa như vang bên tai, tu vi nội công hiển nhiên cực kỳ không kém.

"Là ta, Ngưu Đại Xuân, ta đến tìm Cẩu Tạp Chủng!" Vương Viễn thành thật nói.

Đồng thời trong lòng âm thầm suy đoán: "Nếu lão già này cần bản thân hỗ trợ, như vậy chắc chắn sẽ mang ơn mời bản thân đi lên."

Nhưng mà Vương Viễn vừa dứt lời, trên Ma Thiên Nhai lần thứ hai vang xuống âm thanh già nua của Tạ Yên Khách, hơn nữa lúc này đây thái độ của Tạ Yên Khách tựa như có chút khó chịu: "Cẩu Tạp Chủng Miêu Tạp Chủng gì ở đây! Chưa từng nghe nói tới! Cút!"

Nghe giọng điệu của Tạ Yên Khách, hình như rất ghét có người tìm Cẩu Tạp Chủng.

"? ? ?"

Vương Viễn vẻ mặt ngơ ngác, buồn bực nói: "Ta là đến giúp ngươi!"

"Thúi lắm!"

Tạ Yên Khách nói: "Lão phu chính là đại hiệp tín nghĩa đệ nhất thiên hạ, chỉ có người khác cầu ta, ta còn chưa từng cầu người khác! Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói giúp ta?"

"Hắc, lão già này!"

Vương Viễn nghe mà phiền muộn.

Nhiệm vụ này rõ ràng là tới giúp Tạ Yên Khách giúp người, nhưng lão già này lại làm ra bộ dạng lão tử là thiên hạ đệ nhất từ chối nhận trợ giúp, thậm chí ngay cả cửa cũng không cho vào, này con mẹ nó là cái logic gì?

Chẳng lẽ điểm khó của cái nhiệm vụ rách nát này là ở chỗ làm sao cầu người để bản thân hỗ trợ? Cái này mẹ nó là cấu tạo não kiểu gì.

"À. . ."

Vương Viễn trầm ngâm một chút không nói gì, mà là móc một Chiết Hỏa Tử từ trong ngực ra, tiện tay vứt tới trên núi.

"Ai da, sao Chiết Hỏa Tử của ta rớt rồi!"

Vương Viễn vẻ mặt vô tội hô một tiếng.

Trên vách núi đá của Ma Thiên Nhai mọc đầy cỏ dại và cành cây khô, quanh năm phơi nắng, cực kỳ dễ cháy.

Chiết Hỏa Tử ném vào cỏ khô, một ngọn lửa bốc lên, đón gió bùng cháy, lửa cháy cực vượng, lửa lớn như xà, vờn quanh Ma Thiên Nhai đốt men lên đỉnh núi.

Hệ thống nhắc nhở: Phóng hỏa đốt núi, điểm hiệp nghĩa -100.

Đối với Vương Viễn có mấy ngàn điểm hiệp nghĩa mà nói, chỉ cần có thể dụ Tạ Yên Khách xuống, một trăm điểm giá trị hiệp nghĩa, không phải là vấn đề lớn.

"Tên hòa thượng khốn nạn nhà ngươi, dám can đảm phóng hỏa thiêu Ma Thiên Nhai của ta? ! !"

Thấy lửa bắt đầu cháy lan lên vách núi, Tạ Yên Khách vừa sợ vừa giận, là võ lâm danh túc một đời, Tạ Yên Khách đến đâu không cảnh phải vạn người kính ngưỡng, đây vẫn là lần đầu có người dám đối xử với lão như thế, hơn nữa vừa ra tay là đốt Ma Thiên Nhai của lão.

"A di đà Phật!" Vương Viễn tụng một tiếng phật hiệu nói: "Ta không phải cố ý. . . Trời nóng vật khô, Chiết Hỏa Tử của ta không cẩn thận rơi ra."

"Bớt con mẹ nó phóng rắm đi!"

Vương Viễn nói xạo như vậy, tu dưỡng cao như Tạ Yên Khách cũng nhịn không được phun bậy ra.

Vương Viễn chỉ nghe được tiếng mắng từ xa đến gần, chữ "rắm" còn chưa dứt, một bóng người mặc áo bào xanh đã từ trên Ma Thiên Nhai phi thân xuống, đáp xuống phía sau Vương Viễn.

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đứng một người trung niên thân mặc áo bào xanh, thoạt nhìn ước chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người gầy guộc, chòm râu ngắn, trên mặt mơ hồ có một tầng thanh khí, hiển nhiên tu vi nội công không kém.

Bất quá tâm tình của Tạ Yên Khách lúc này tựa như không tốt cho lắm, đang mở to con mắt, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Vương Viễn.

Tạ Yên Khách tâm tình không tốt có thể lý giải, dù sao đổi lại là ai, bị người châm lửa đốt nhà, tâm tình cũng sẽ không quá tốt.

Bị Tạ Yên Khách nhìn như thế, Vương Viễn nhất thời cảm giác toàn thân bị nhìn thấu, phía sau lưng không khỏi lạnh cả người, không khó nhìn ra, thực lực của Tạ Yên Khách không hề thấp, tối thiểu sẽ không kém lão hòa thượng Huyền Từ quá xa, trình độ ít nhất cũng phải cấp 100.

"Định mệnh. . ."

Vương Viễn lúc này nghiễm nhiên có chút hối hận vừa rồi phóng hỏa đốt núi, mẹ nó, vốn tưởng rằng Tạ Yên Khách ngay cả một Cẩu Tạp Chủng cũng không làm gì được, thực lực hẳn là không mạnh mẽ lắm đâu, ai mà ngờ, đối phương lại là đại cao thủ cấp bậc chưởng môn, đắc tội loại cao thủ này, sau này còn lăn lộn sao nữa.

"?"

Nhưng mà Tạ Yên Khách thấy Vương Viễn cũng thoáng giật mình một chút, rồi trừng mắt nhìn Vương Viễn nói: "Hòa thượng nhà ngươi, vì sao vô lễ như vậy, dám can đảm thiêu Ma Thiên Nhai của lão phu, ngươi cho là lão phu sẽ sợ tên tuổi thiên hạ đệ nhất của ngươi sao?"

Nghe Tạ Yên Khách nói vậy, Vương Viễn cũng có phản ứng.

May bản thân mình có danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất" trong người, dù là NPC tính tình không tốt thấy Vương Viễn đều phải khách khí ba phần, bằng không chỉ dựa vào việc Vương Viễn đốt Ma Thiên Nhai, với tính tình của Tạ Yên Khách, tám phần là không sẽ thiện.

"A di đà Phật!"

Vương Viễn vội vã tạo thành chữ thập nói: "Tiểu tăng chỉ là có chút không cẩn thận, cũng không phải cố ý, kính xin Tạ cư sĩ bao dung."

"Bớt con mẹ nó lời nói nhảm cứt! Ngươi cho rằng lão phu sẽ tin ngươi?" Tạ Yên Khách vẻ mặt khinh bỉ, bất quá cũng không truy cứu việc này, mà tiếp tục hỏi: "Vì sao hòa thượng nhà ngươi không ở Thiếu Lâm tự niệm kinh, mà lại tới nơi này quấy rối lão phu thanh tu."

"Ha ha!"

Nếu Tạ Yên Khách không hề đề cập đến chuyện đốt núi, Vương Viễn cũng làm bộ như chưa từng xảy ra, cười ha ha nói: "Tiểu tăng là tới tìm. . . Ừm, Cẩu Tạp Chủng!"

Nói ba chữ Cẩu Tạp Chủng, Vương Viễn do dự một chút.

Nói thật, ba chữ này quả thật không đủ văn nhã, trường hợp này nói ra bản thân mình tìm Cẩu Tạp Chủng, khá dễ bị đánh.

"Không quen! Ngươi đi đi!"

Tạ Yên Khách nghe được ba chữ Cẩu Tạp Chủng, vẻ mặt không kiên nhẫn vung tay áo, xua đuổi nói: "Đi nơi khác tìm đi, ta chưa từng nghe nói tới người này."

"Không thể nào!"

Nghe thấy Tạ Yên Khách nói vậy, trong lòng Vương Viễn lập tức có suy nghĩ, cười nói: "Nếu ngài không quen Cẩu Tạp Chủng, vì sao biết Cẩu Tạp Chủng trong miệng của ta là người chứ?"

Dựa theo phản ứng của người bình thường, nếu có người tìm đến Tạ Yên Khách nói là tìm Cẩu Tạp Chủng, mà Tạ Yên Khách lại không biết Cẩu Tạp Chủng là người, tám phần mười sẽ nghĩ lầm Vương Viễn đang mắng lão. Nhưng hiện tại Tạ Yên Khách không hề nghĩ ngợi liền nói không quen người tên Cẩu Tạp Chủng này, rất hiển nhiên, lão già kia đang nói láo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận