Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 219: Đại Tung Dương Thần Chưởng

Cuối cùng hai người cũng thu tay lại, Mạt Đại thầm lau mồ hôi lạnh, nói: “Các vị thiếu hiệp đều là những người tài năng xuất chúng trong võ lâm, cũng may có các ngươi giúp đỡ, Ngũ Nhạc Kiếm phái mới có thể thanh lý môn hộ, chút tấm lòng nhỏ, xin vui lòng nhận cho!”

Nói xong, Mạt Đại vung tay, trong tay ba người đều có một viên đan dược.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sư… nhận được giang hồ lịch duyệt… điểm hiệp nghĩa + 50, Hạt Bồ Đề + 1].

Nhìn thấy Hạt Bồ Đề trong suốt long lanh trong tay, ba người Vương Viễn đều nở nụ cười hài lòng.

Không hồ là là cốt truyện ẩn, Mạt Đại ra tay cũng rất hào phóng, không chỉ cho lịch duyệt và điểm hiệp nghĩa hậu hĩnh, mà còn cho một Hạt Bồ Đề gia tăng giới hạn nội lực.

Phải biết rằng, nhiệm vụ xuất sư mà người chơi bình thường làm, phần thưởng cuối cùng chỉ có xuất sư, cũng không có phần thưởng thêm nào khác, dưới sự so sánh, phần thưởng của cốt truyện ẩn hậu hĩnh hơn không biết bao nhiêu.

“Ôi!”

Phát xong phần thưởng, Mạt Đại quay đầu nhìn thoáng qua hai người Lưu Chính Phong, thở dài một tiếng buồn bã rồi nói: “Sư đệ, tuy nói từ trước đến nay ta và ngươi không hòa thuận, nhưng chúng ta trước sau vẫn là huynh đệ.”

“Sư huynh! Là ta ngày thường không lễ phép!” Lưu Chính Phong cũng nói với vẻ mặt xúc động.

“Ha ha!”

Mạt Đại chỉ cười mà không nói, cũng không để ý đến ba người Vương Viễn nữa, mà nhấc hồ cầm rồi cúi người biến mất trong rừng, cùng lúc đó, một khúc Tương Tư Dạ Vũ đau thương và tiếc hận vang lên trong rừng, khiến người nghe thấy đều buồn bã.

Vương Viễn không nhịn được mà rống lên: “Thầy Mạt, đừng kéo khúc này nữa, ngươi kép bài Uy Phong và Lừng Lẫy rất hay đó.”

“…”

Vương Viễn vừa nói ra lời này, tiếng hồ cầm trong rừng im bặt, ngược lại biến thành phóng khoáng, càng lúc càng xa.

Tất cả mọi người: “…”

Vương Viễn cười hì hì nói:” Thế mới đúng chứ, âm nhạc vốn để biểu đạt cảm xúc, khiến cho người ta phấn chấn, cứ một mực đau khổ thì còn gì thú vị nữa.”

‘Ngươi cũng hiểu âm nhạc sao?” Mario và Điều Tử bất ngờ.

“Hiểu gì đâu… người nghe còn cần phải trở thành nhân sĩ chuyên nghiệp nữa sao?” Vương Viễn hỏi lại.

“Ngươi nói có lý!” Hai người gật đầu.

Cùng với Mạt Đại rời đi, ánh mắt của ba người chuyển lên thi thể của Phí Bân.

“Lão Ma, ngươi qua đó soát thi thể đi!” Vương Viễn đề nghị.

Khi tới đây, mọi người cũng đã hiểu nhau hơn một chút, phúc duyên của Vương Viễn hiển nhiên không cần phải nói nhiều nữa, nếu cao hơn một chút, thì Vương Viễn cũng không đến mức phải vào Thiếu Lâm. Sở dĩ Điều Tử có thể vào Lục Phiến Môn, là vì hắn có điểm hiệp nghĩa trời sinh cao, độ thất bại còn cao hơn cả Vương Viễn.

Mario tốt xấu gì cũng là đệ tử Võ Đang, trên căn bản cũng cao hơn hai người họ rất nhiều.

Mò thi thể là việc tốt, hiển nhiên một tên vô sỉ như Mario cũng sẽ không từ chối, nên hắn chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Phí Bân rồi bắt đầu tìm kiếm.

[Tung Thạch Kiếm]

Phẩm chất: Tinh lượng

Ngoại công: + 50

Nội công: + 30

Độ bền: 30/ 30

Yêu cầu sử dụng: Lực tay 37

[Khi trang bị những chiêu thức hệ kiếm, thuộc tính nội công + 25]

Tung Dương: Cảnh giới võ học Tung Dương + 1

Trọng Nhận: Có tỷ lệ loại bỏ đón đỡ nhất định

Giới thiệu trang bị: Bội kiếm của Đại Tung Dương Thủ Phí Bân.

[Đại Tung Dương Thần Chưởng]

Loại hình: Chưởng pháp

Phẩm chất: Trung cấp

Giới thiệu: Một trong tam tuyệt của phái Tung Sơn, có uy lực mạnh mẽ khi phối hợp với Tung Dương Chân Khí.

Yêu cầu sử dụng: Ngộ tính 24, căn cốt 52.

Bối cảnh công pháp: Một trong tam tuyệt của phái Tung Sơn, võ học giữ nhà của Đại Tung Dương Thủ Phí Bân.

...

Không khó để nhìn ra, Tung Thạch Kiếm là vũ khí cấp ba mươi, xét về thuộc tính thì chỉ có thể coi là bình thường, tuy có cộng thêm cảnh giới võ học, nhưng lại chỉ cộng thêm võ học bản môn.

Phái Tung Sơn khác với chín đại môn phái, so ra thì phái Tung Sơn là môn phái ẩn ít được chú ý đến, người chơi cũng không tính là nhiều, nhu cầu số lượng quyết định giá trị, cho dù có cộng thêm cảnh giới võ học, thì cũng chẳng bán được giá. Về phần xác suất phòng thủ, xác suất của công ty Long Đằng có người nào không biết, có người nào không hiểu...

Vương Viễn lại càng không coi [Đại Tung Dương Thần Chưởng] ra gì...

Không nói đến Vương Viễn có công pháp cao cấp như [Đại Kim Cương Chưởng], mà với yêu cầu sử dụng mà nói, đã định trước là môn Chưởng pháp này không có duyên với Vương Viễn rồi.

Đối với chuyện này Vương Viễn vô cùng khó hiểu, cái tên đần độn Ngũ Nhạc Độc Tôn đó cũng thôi đi, nhưng tên thiểu năng Phí Bân này cũng có đến hai mươi tư điểm ngộ tính sao?

“Lão Ngư, ngươi chọn trước một thứ đi!” Tuy Mario đáng khinh, nhưng nhân phẩm ngược lại cũng không tệ, biết rõ Vương Viễn góp sức nhiều nhất, cho nên để Vương Viễn chọn trước.

“Rác rưởi rác rưởi!!”

Nhìn vũ khí và công pháp trong tay Mario, Vương Viễn bĩu môi nói: “Các người chia nhau đi, ta không dùng đến những thứ rác rưởi này.”

“Rác rưởi…”

Điều Tử và Mario đưa mắt nhìn nhau, kìm nén xúc động muốn đánh Vương Viễn một cái.

“Vậy ta lấy thanh kiếm này!” Mario thuận tay cầm kiếm và bảo: “Kiếm của ta vẫn là Phàm phẩm do nhiệm vụ sư môn tặng.”

“Thế…. Thế này ngại quá.”

Thấy Mario để lại cho mình quyển công pháp, vẻ mặt của Điều Tử xấu hổ.

Trang bị là vật phẩm tiêu hao đổi mới, còn công pháp là nhu yếu phẩm tăng cao thuộc tính, dễ dàng nhận thấy giá trị của hai cái này, cái nào cao cái nào thấp.

Huống hồ [Đại Tung Dương Chưởng] này có uy lực khá lớn, hoàn toàn có thể sử dụng như công pháp chiến đấu, giá trị của nó cũng cao hơn một chút.

Điều Tử cũng không phải là thằng đần, đương nhiên biết Mario để lại cho mình là có ý gì.

“Hê hê hê!”

Mario cười đáng khinh và bảo: “Ta chính là đệ tử Võ Đang, làm sao loại công phu mèo cào này có thể so với tuyệt học Võ Đang được chứ.”

Nói xong, Mario vẫn không quên ngửi móng vuốt của mình một chút.

“Nhưng…”

Điều Tử còn muốn hỏi gì đó, nhưng Vương Viễn ở bên cạnh nói: “Ngươi cứ cầm đi! Phái Võ Đang cũng không phải là Lục Phiến Môn ngươi…”

Còn không phải sao, địa vị của phái Võ Đang ngang với Thiếu Lâm trong võ lâm, cho dù quyền cước, binh khí hay là nội công, khinh công đều là võ học hạng nhất.

Lục Phiến Môn nhập môn chỉ dạy đúng một môn khinh công, võ học nào có so được với loại đại môn phái như Võ Đang.

“Được rồi! Cảm ơn nha!”

Điều Tử suy nghĩ một chút rồi ôm quyền với hai người, sau đó thu [Đại Tung Dương Thần Chưởng] vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận