Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 479: Cầu thần y

Tô Tinh Hà thấy hai người tiện tay đón lấy tảng đá, vuốt ria mép thoả mãn gật đầu, nói: “Thiếu Lâm, Võ Đang được gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu của Võ Lâm, xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền, hai vãn bối tuổi đời còn rất trẻ mà đã có công lực như vậy, quả nhiên là thanh niên tuấn kiệt, ta rất thích!”

“Ặc...”

Vương Viễn và Mario đồng thời rùng mình một cái. Bị một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông đã có tuổi nói rất thích, sao lại cảm thấy không được tự nhiên như vậy chứ, có lẽ đây chính là sự khác biệt chăng?

“Không biết hai vị đến đây là vì chuyện gì?” Tô Tinh Hà lại nói tiếp.

“Chuyện này...” Vương Viễn gãi đầu một cái, sau đó chỉ vào A Châu đang nằm trên mặt cỏ phía sau cách đó không xa, nói: “Đứa em gái này của ta bị thương nặng, nghe nói Thông Biện tiên sinh của Tiêu Dao cốc chính là sư tôn của Diêm Vương Địch Tiết thần y, vì lẽ đó nên ta muốn đến đây để cầu y.”

“Ha ha ha!”

Tô Tinh Hà cười cợt, từ chối một cách dứt khoát: “Lão hủ đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, chém giết trong chốn giang hồ, lão hủ không muốn nhúng tay.”

“Đừng mà, không thể thương lượng sao?” Vương Viễn vội la lên.

“Không thể thương lượng!” Tô Tinh Hà lắc đầu nói: “Ta cũng không phải người có tâm địa sắt đá, tiếc rằng có một kẻ thù không muốn cho ta ra ngoài chốn giang hồ. Nếu như ta cứu người, không chỉ tính mạng của bản thân ta khó giữ nổi, ngay cả các ngươi và người ta cứu, sợ rằng cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Còn có thể như vậy nữa hả?” Vương Viễn có chút cạn lời.

Lý do từ chối người chơi của NPC này đúng là vô cùng kỳ quái, có điều Vương Viễn cũng không tiếp lời Tô Tinh Hà, còn cố ý gửi tin nhắn riêng cảnh cáo Mario đừng nói gì thêm, nếu không sẽ gặp xúi quẩy cho coi.

Dù sao Vương Viễn đã từng qua lại với Huyền Từ, hắn biết rõ trong trò chơi NPC nào tuổi càng lớn thì đều là mấy lão bất tử, ngươi dám tiếp lời, lão cũng dám giao cho ngươi nhiệm vụ tiêu diệt kẻ thù.

Tô Tinh Hà cũng là một thế hệ tông sư, ngay cả lão còn sợ sệt đến vậy, thì người chơi cấp bốn mươi sao có thể đối phó được kẻ thù của lão chứ?

“Ngươi không tò mò kẻ thù của ta là ai sao?”

Thấy Vương Viễn và Mario đều ngậm miệng không nói, Tô Tinh Hà hỏi Vương Viễn với vẻ mặt vô cùng gian trá.

“Không tò mò!” Vương Viễn lắc đầu nói: “Tu vi của ngươi cao thế kia, kẻ thù có thể khiến ngươi sợ đến mức thoái ẩn giang hồ, chắc chắn người nọ còn lợi hại hơn cả ngươi. Nếu ta hỏi, ngươi sẽ lập tức giao nhiệm vụ đúng không?”

“Ha ha ha ha!”

Nghe Vương Viễn nói như vậy, Tô Tinh Hà đột nhiên cười ha hả: “Hòa thượng ngươi có gì đó rất khác! Ta tán tưởng ngươi! Kẻ thù của ta tên là Đinh...”

“Ta không nghe!” Vương Viễn đen mặt ngắt lời lão. Ông lão này muốn chơi xấu, tuyệt đối không thể cho lão có cơ hội.

Sau đó Vương Viễn lại nói: “Ngươi không cứu thì thôi, dù sao nơi này của ngươi cảnh sắc cũng không tồi, có thể an táng em gái ta ở đây, cũng coi như là không khiến nàng thất vọng.”

“Ngươi giỏi thật đấy!” Mario từ tận đáy lòng giơ ngón tay cái về phía Vương Viễn, quả nhiên so về trình độ vô lại, bản thân còn kém tên hòa thượng này một cấp.

“Ta sẽ không để các ngươi đi chịu chết...”

Thấy Vương Viễn cố ý muốn an táng người chết ở đây, Tô Tinh Hà cũng sửng sốt, lão chợt cười nói: “Ngưu thiếu hiệp không nên sốt ruột, ta đã thoái ẩn giang hồ, nhưng đồ nhi của ta cũng chưa thoái ẩn giang hồ mà. Vả lại ta cũng không phải chỉ có một đệ tử duy nhất là Tiết Mộ Hoa.”

Nói tới đây, Tô Tinh Hà nhìn về phía căn phòng, hô một tiếng: “Đồ nhi, ngươi đi ra đây một lúc đi.”

Tô Tinh Hà vừa dứt lời, Tống Dương ở trong phòng lén la lén lút chạy ra ngoài, nhìn thấy hai người Vương Viễn và Mario, cô nàng không nhịn được lè lưỡi làm cái mặt quỷ.

“Không được vô lễ!”

Tô Tinh Hà trừng mắt nhìn Tống Dương, nói: “Sư phụ kêu ngươi tới Tụ Hiền trang diệt trừ mối họa của võ lâm, ngươi lại cùng mấy phần tử cặn bã trong giang hồ để Kiều Phong chạy thoát, ngươi đã biết sai chưa?”

“Phần tử cặn bã trong giang hồ?”

Vương Viễn và Mario lập tức đen mặt, mấy chữ này là đang miêu tả bọn họ sao?

“Ai!”

Nói tới đây, Tô Tinh Hà thở dài một tiếng nói: “Ngươi chính là niềm hy vọng của phái Tiêu Dao chúng ta, chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được, về sau giúp sư môn thanh lý môn hộ thế nào đây?”

“Việc nhỏ...”

Vương Viễn lần thứ hai bĩu môi.

Tô Tinh Hà này quanh năm ẩn cư trong núi sâu, đúng thật là không biết một chút gì về tình hình hiện giờ. Không nói tới tu vi của người đàn ông cao to bắt Kiều Phong đi không hề thua kém Kiều Phong, riêng chính bản thân Kiều Phong đã là một BOSS lớn cấp một trăm chín mươi rồi. Nếu như giết Kiều Phong là chuyện nhỏ, vậy môn hộ mà phái Tiêu Dao muốn “thanh lý” lẽ nào là đại thần cấp hai trăm sao? Nói linh tinh gì không biết nữa...

“Đệ tử biết sai rồi!”

Gần mực thì đen gần đèn thì sáng g, ở với Vương Viễn lâu, tính cách của Tống Dương đã dần dần bị thuần hóa. Cô nàng này dù vẻ mặt không phục, nhưng ngoài miệng lại kinh sợ không thôi, không chút do dự nhận sai ngay tại chỗ.

“Biết sai thì còn có thể sửa!” Tô Tinh Hà hài lòng nói: “Tuy rằng ngươi không có năng lực giúp võ lâm trừ hại, nhưng sư phụ cũng không phải là loại người nhỏ mọn. Phái Tiêu Dao chúng ta không giống các môn phái võ học thô tục trong chốn giang hồ, chúng ta coi trọng việc phát triển toàn diện: đức, trí, thể, mĩ, lao, cho dù võ công không đủ để xuất xư, nhưng nếu về phương diện y thuật có chút thành tựu thì vẫn có thể xuất cốc.”

“Môn phái võ học thô tục...”

Cuối cùng Vương Viễn và Mario cũng biết vì sao Tô Tinh Hà phải ẩn cư. Dựa vào cái miệng này của lão thôi, trong lúc hành tẩu giang hồ nếu không giả câm vờ điếc, sợ rằng không chỉ bị người khác đánh chết, đến xác chết cũng bị đánh roi ấy chứ.

“Bây giờ sư phụ dự định sẽ cho ngươi một cơ hội để chuộc lỗi, ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?”

Tô Tinh Hà lại hỏi.

Cùng lúc đó, Tống Dương nhận được nhắc nhở của hệ thống.

[Nhắc nhở của hệ thống: Bạn phát động cốt truyện nhiệm vụ xuất sư phụ “Y thuật tỉ mỉ”, có nhận hay không?]

“Như vậy cũng được nữa hả?”

Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, đôi mắt của Tống Dương lập tức sáng ngời, cô nàng kích động đến mức đứng phắt dậy.

Vốn tưởng rằng cốt truyện nhiệm vụ Tụ Hiền trang thất bại, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể xuất cốc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã nhận được nhiệm vụ bổ cứu.

Mà nhiệm vụ bổ cứu này rõ ràng là muốn mình đi cứu A Châu... May mà lúc trước ở Tụ Hiền trang không nghe theo Vương Viễn, tự tay tiễn A Châu một đoạn đường, nếu không thì bây giờ đã không kích hoạt được cốt truyện nhiệm vụ phụ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận