Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 979: Hắc Thạch Hội, cướp sạch

"Tên cháu trai kia không phải đã thề không nói với người khác sao? Lẽ nào y không sợ tiếng xấu muôn đời?"

"Ha ha! Y không nói, nhưng tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ kia có thể không nói sao?" Vương Viễn cười nói: "Ngươi còn quá trẻ."

Mọi người: "…"

Quả nhiên, tất cả đều nằm trong sự khống chế của hòa thượng này.

"Bây giờ, Ngưu tướng quân có thể nói đường đến Phàn thành cho chúng ta biết được rồi chứ?” Đà Lôi nói.

"Đương nhiên có thể!"

Vương Viễn gật gật đầu, nói với ba người Tống Dương: "Ba người các ngươi đi dẫn đường cho Đà Lôi nguyên soái!"

"Vậy còn ngươi?" Tống Dương thấy Vương Viễn không đi, thì khó hiểu hỏi: "Không cùng đi với chúng ta sao?"

"Ta có thể đi đâu?" Vương Viễn nói: "Bây giờ ta chính là quân bán nước, lại quay về không phải muốn chết à? Sau này ta sẽ đi theo Đà Lôi nguyên soái!"

Nói xong, Vương Viễn gửi tin nhắn vào kênh đội nói: "Ta có thuật Dịch Dung, có thể đi bất cứ lúc nào, các ngươi nhớ rõ giữ liên lạc với ta, nghe ta chỉ huy."

"Hiểu rõ!"

"Ngưu tướng quân quả nhiên là người hiểu chuyện!" Thấy Vương Viễn chủ động ở lại đại doanh Mông Cổ, Đà Lôi hoàn toàn tin Vương Viễn.



Trời tờ mờ sáng, ba người Tống Dương dẫn theo 80 vạn đại quân Mông Cổ, ẩn nấp đi qua trạm kiểm soát, đi tới phía sau chiến tuyến.

Ở cửa ải tiền tuyến, nghe nói Vương Viễn đi theo địch, các đại bang phái đều tăng mạnh cường độ phòng thủ, nhưng mãi đến khi mặt trời mọc lên cũng không thấy quân Mông Cổ đến.

Ngay vào lúc tất cả mọi người âm thầm buồn bực thì nghe tiếng hệ thống vang lên.

Hệ thống nhắc nhở: Đại quân Mông Cổ phá được trụ sở bang phái Hắc Thạch Hội…

"Trụ sở bang Hắc Thạch Hội?"

Nghe được ba chữ Hắc Thạch Hội, đoàn thể nhỏ và người chơi bình thường đều không có cảm giác gì, chỉ là thắc mắc vì sao đại quân Mông Cổ không tấn công tiền tuyến, mà lại đi đánh nhau với một bang phái.

Chỉ có nhóm lão đại kia, sau khi nhận được tin tức này tất cả đều luống cuống.

Bởi vì bọn họ đều biết, toàn bộ quân trang vật tư Tương Dương đều nằm trong tay Hắc Thạch Hội. . . . . . Chỉ là tiền tuyến căng thẳng, mọi người còn chưa kịp đi cướp vật tư về, không ngờ lúc này lại bị quân Mông Cổ hớt tay trên.

Đây chính là toàn bộ vật tư lương thảo mà giang hồ quyên tặng!

Sở dĩ thế tiến công của quân Mông Cổ giảm xuống, chính là vì bị Tam Sát Trang đốt cháy lương thực. Hiện tại quân Mông Cổ một lần nữa cướp được lương thực, sợ rằng thành Tương Dương sắp không giữ được rồi.

Chuyện này càng thêm chứng thực việc Vương Viễn bán nước theo địch.

Người biết chuyện Hắc Thạch Hội tham ô lương thực không nhiều, mà Vương Viễn chính là một trong số đó. Tám phần mười là Vương Viễn vì lấy lòng người Mông Cổ, nên báo cho bọn chúng biết bí mật này.



Ở cửa chính trụ sở bang của Hắc Thạch Hội đã bị 80 vạn quân Mông Cổ giẫm nát nhừ, nhìn thấy lương thực vật tư tràn đầy trong đó, những tên quân Mông Cổ kia giống như phát điên, hưng phấn mà vừa múa vừa hát…

Không khó để nhìn ra, đám Mông Cổ này cũng đã đói bụng lắm rồi, Đà Lôi nói lương thực còn có thể chống đỡ một ngày chỉ là khoác lác thôi.

"Mau chóng chuyển lương thực đến Phàn thành đi! Bằng không quân canh giữ Tương Dương sắp tới cướp lương thực rồi! Cửa chính Phàn thành đã mở ra rồi!"

Nhìn quân Mông Cổ hưng phấn đến cực điểm, ba người Tống Dương nhận được chỉ lệnh của Vương Viễn, phân phó mọi người nhanh chóng chuyển lương thực vào thành!

Tướng lĩnh quân Mông Cổ nhận được tin tức của ba người thì ra lệnh một tiếng, 80 vạn đại quân cướp sạch sẽ trụ sở bang của Hắc Thạch Hội, mang theo lương thực mênh mông cuồn cuộn tiến vào trong Phàn thành.

Các đại bang phái sau khi biết được trụ sở bang Hắc Thạch Hội ở gần Phàn thành thì cũng nhanh chóng dẫn binh quay về, phòng thủ Phàn thành.

Mà lúc này Vương Viễn cũng gửi tin nhắn cho Đinh Lão Tiên. Tin nhắn chỉ có một chữ ——"Nổ!"

Nhận được mệnh lệnh của Vương Viễn, Đinh Lão Tiên chuẩn bị đã lâu lập tức đốt thuốc nổ.

“Oanh!!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, tựa như tiếng sấm vang vọng cả góc trời.

Ngay cả người chơi ở thành Tương Dương cũng cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển.

Đê sông Hán ở vùng trung du đã bị Đinh Lão Tiên cho nổ tung.

Con sông vỡ đê, nước không ngừng đổ xuống.

Nước lũ cuồn cuộn đổ về phía thung lũng Tương Phàn.

Chỉ trong thoáng chốc đất trời đã thay đổi, nước lũ dâng cao.

Nghe thấy tiếng thuốc nổ, Quách Tĩnh ở thành Tương Dương trực tiếp cho người đóng cửa thành Tương Dương lại, mở hệ thống thoát nước, tất cả đều đâu vào đấy.

Mà những tên binh lính Mông Cổ kia lớn lên ở sa mạc phương Bắc, đã bao giờ trông thấy lũ lụt như này? Tất cả đều luống ca luống cuống…

Còn đám binh lính Mông Cổ đang đóng quân ở bên ngoài thành thì tranh nhau chui vào bên trong Phàn thành.

Đại quân Mông Cổ có binh có mã, cho dù cửa thành cũng rất lớn… nhưng hoảng hốt ắt sẽ loạn, bọn chúng còn chưa chen được vào thành thì đã tự dẫm đạp lên nhau, thương vong vô số…

Không đợi binh lính Mông Cổ kịp vào thành, nước lũ đã cuốn tới dưới thành.

Binh lính bên trong thành thấy thế, không nói hai lời trực tiếp đóng cửa thành lại… Ngăn toàn bộ binh lính ngoài thành ở bên ngoài.

Đám binh lính này đều đến từ phương Bắc, phải đến 99% trong số chúng không biết bơi.

Nước lũ dâng cao tới mấy trượng, bọn chúng làm sao có thể chống lại được chứ? Cho dù có biết bơi, nhưng ở trong tình cảnh này thì cũng sẽ bị người khác bám vào người rồi cùng nhau chết chìm thôi.

Lũ lụt đi đến đâu, xác chết trôi tới đấy, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy hoảng sợ…

Còn mấy tên binh lính Mông Cổ may mắn trốn vào bên trong Phàn thành, từ trên cao nhìn xuống “đại dương mênh mông” ở bên ngoài thành, trên mặt nước có vô số xác chết trôi, trong lòng bọn chúng sợ hãi cực kỳ. Nếu chỉ chậm một chút nữa thôi, sợ rằng kết cục của bọn chúng cũng giống như đám người ở bên ngoài thành rồi.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Vương Viễn lại lần nữa hạ lệnh phóng hỏa!

“Đã nghe rõ!”

Bốn người Độc Cô Tiểu Linh đã mai phục ở bốn góc trong Phàn thành từ lâu.

Mới vừa rồi binh lính Mông Cổ mang lương thảo vào thành, còn chưa kịp sắp xếp, ném ở khắp nơi trong thành. Bây giờ bên ngoài thành nước tràn bờ đê, chúng binh lính hoảng loạn cực kỳ, trong lúc nhất thời cũng không hề để ý tới lương thảo đang chất đầy đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận