Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 247: Mục tiêu chỉ có một

"Ha ha!"

Vương Viễn xuất thân từ Thiếu Lâm tự, đương nhiên hắn biết võ học của các côn tăng. Thấy hai tên đệ tử Thiếu Lâm kia vung gậy chuẩn bị đập, Vương Viễn không thèm né, hai tay giơ lên, nắm chặt hai cây côn, không đợi chúng rơi vào đầu mình.

Ngay sau đó, Vương Viễn dùng sức kéo một cái, ném hai tên đệ tử Thiếu Lâm đang ở giữa không trung bay ra ngoài.

"Ầm ầm..."

Hai tên đệ tử Thiếu Lâm còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã bị Vương Viễn quăng vào tường, làm vỡ hết đống chai lọ của Lương Tử Ông.

Lúc này, hai tên đệ tử phái Hoa Sơn cũng đã chạy tới gần Vương Viễn, chúng giơ kiếm lên, đâm vào cổ họng Vương Viễn.

Trừ kiếm pháp của phái Cổ Mộ ra, phần lớn những môn kiếm pháp còn lại đều tập trung vào tốc độ, nhất là phái Hoa Sơn nổi danh về tốc độ.

Vương Viễn vừa ném hai người chơi phái Thiếu Lâm đi, hai tay chưa kịp rút lại, đương nhiên hắn không kịp ngăn cản hai thanh kiếm tới từ phía sau. Hai tên đệ tử Hoa Sơn cực kì cẩn thận, đâm hai thanh kiếm vào cổ họng Vương Viễn một cách chính xác.

Một tiếng “Keng” vang lên, hai tên đệ tử Hoa Sơn bỗng cảm thấy cánh tay nặng nề hơn hẳn, trường kiếm đâm vào cổ họng Vương Viễn không tiến được thêm một chút nào, bàn tay còn bị phản lực làm cho tê dại.

"???"

Hai người hơi sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên bộ não của họ không xử lí kịp chuyện vừa xảy ra ở trước mắt.

Đúng lúc này, Vương Viễn vung tay phải về phía sau, nắm chặt.

"Keng" một tiếng, hai thanh kiếm bị Vương Viễn nắm ở trong tay. Cùng lúc đó, chân của Vương Viễn nhấc lên, đá liên tục vào bụng của hai người, hai tên đệ tử Hoa Sơn bị đá văng về phía sau.

“Ầm!" “Ầm!"

Hai người té xuống đất một cách nặng nề. Cũng may cho họ là bây giờ Vương Viễn rất quan tâm đến điểm hiệp nghĩa của mình, nếu Vương Viễn là Vương Viễn của trước kia thì bốn người này bây giờ đã chết hết rồi.

Dù sao thì giết một người sẽ bị mất mười điểm hiệp nghĩa, Vương Viễn vất vả tích cóp từng chút mới có hơn ba trăm điểm, đương nhiên hắn không muốn mất toàn bộ chỉ vì một nhiệm vụ.

Phải biết rằng uy lực của Hàng Long Thập Bát Chưởng có quan hệ trực tiếp với điểm hiệp nghĩa, Vương Viễn đương nhiên không thể biến môn tuyệt học mình vừa có được thành thứ bỏ đi.

"Bộp..."

Tên đệ tử Đường Môn ở trong nhà đang tìm cơ hội đánh lén trợn mắt há mồm, đánh rơi cây nỏ trong tay xuống đất.

Âu Dương Phong là một trong Ngũ Tuyệt, thực lực tất nhiên rất mạnh. Vậy mà chỉ cần sử dụng Bạch Đà Ngọc lệnh là có thể bái ông ta làm thầy ngay lập tức, có thể thấy giá trị của lệnh bài này cao tới mức nào.

Có thể đi cùng nhau đến cướp lệnh bài thì chắc chắn người của tổ đội này phải quen biết lẫn nhau, cũng biết rõ thực lực của đồng đội cao tới mức nào.

Hoa Sơn và Thiếu Lâm là hai môn phái chủ chốt của chính đạo, bốn người chơi vừa tấn công Vương Viễn lại là cao thủ đã xuất sư từ lâu. Hai tên đệ tử Thiếu Lâm có nội công Thiếu Lâm Cửu Dương Công, được coi là môn nội công mạnh nhất ở giai đoạn hiện tại của trò chơi, hơn nữa bọn họ còn có Vi Đà Côn Pháp với khả năng công thủ đồng đều, hai tên người chơi phái Hoa Sơn thì đã tập được võ học trung cấp Thái Nhạc Tam Thanh Phong của phái Hoa Sơn, cũng có thể coi là cao thủ. Thế nhưng bốn người họ lại không đỡ nổi một chiêu của tên hoà thượng trước mắt này, bị đập nằm la liệt ở trên mặt đất. Người mạnh mẽ như vậy bọn họ chưa bao giờ nghe thấy, chẳng lẽ hoà thượng này đã từng đổi tên sao?

Bốn tên đệ tử thuộc Đường Môn nhìn nhau, không có một người nào dám ra tay.

Nói đùa à, cao thủ của phái Thiếu Lâm lẫn Hoa Sơn đều không đỡ nổi một chiêu, môn phái ở giai đoạn đầu của trò chơi chỉ có thể ám sát đánh lén như Đường Môn, không có hàng trước đỡ đạn cho thì sao dám tấn công?

Người chơi phái Thiếu Lâm da thô thịt dầy, sơ suất một chút cùng lắm cũng chỉ gần chết, đám người Đường Môn căn cốt thân pháp ít ỏi, không cẩn thận ngã cũng gãy chân, nếu bị tên hoà thượng trước mắt đánh vài đòn thì sao có thể sống được?

Vương Viễn có lẽ sợ bốn người chơi Đường Môn sẽ tấn công mình nên sau khi đánh lui đám người lao tới chỗ hắn, Vương Viễn không quan tâm đến đám đệ tử Đường Môn nữa, xoay người lại, nhấc Lương Tử Ông đang sống dở chết dở lên, thi triển Vạn Lý Độc Hành, nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà.

...

Có người đuổi giết đến tận đây chứng tỏ phủ Triệu Vương đã tiến vào trạng thái mở ngay khi thông báo vừa xuất hiện. Nếu lúc này Vương Viễn không đi thì chút nữa số người tới cướp Bạch Đà Ngọc Lệnh sẽ càng ngày càng nhiều, phủ Triệu Vương tuyệt đối không phải là nơi nên dừng lại quá lâu.

Vương Viễn chỉ còn rất ít thời gian, hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp khát vọng được vào môn phái ẩn của những người chơi thành Yến Kinh.

Vào lúc này, bốn phía xung quanh phủ Triệu Vương toàn là người chơi, nhất là con đường có cửa tiến vào phủ Triệu Vương, người chơi chen chúc lẫn nhau, không có dù chỉ một khe hở, cho dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công thì cũng sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức ở trong biển người mênh mông này.

Tình cảnh này cũng rất dễ hiểu. Môn phái ẩn có cơ chế khác với chín môn phái lớn. Phần lớn các môn phái ẩn đều là môn phái hạng hai, võ học tương đối ít, vì thế nên không cần tốn quá nhiều cống hiến môn phái để học được võ học cao cấp, vì vậy khi người chơi thuộc chín môn phái lớn còn đang học võ học trung cấp thì ngươi chơi của các môn phái ẩn đã chạm tới võ học cao cấp. Nhất là đệ tử thân truyền, mỗi một môn phái chỉ có một người, tất cả tài nguyên của một môn phái đều tập trung vào bản thân, hơn nữa còn có thể chạm tới võ học cao cấp sớm hơn rất nhiều người, thậm chí có thể học được tuyệt học.

Từ những điều đó có thể thấy giá trị của Bạch Đà Ngọc Lệnh hoàn toàn không thua gì các công pháp tuyệt học!

Tất cả mọi người đều mang một chút hy vọng ở trong lòng, mặc dù mọi người đều biết vật mà tất cả mọi người tranh đoạt rất khó có thể lấy được, thế nhưng nó giống như mua xổ số vậy... nhỡ đâu người trúng giải là mình.

Khi trở thành đệ tử thân truyền của Âu Dương Phong, công pháp tuyệt học giơ tay ra là có, cho dù mình không bái sư thì mang Bạch Đà Ngọc Lệnh đi bán lấy tiền cũng đỡ được thu nhập của mấy năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận