Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 405: Phải tin tưởng khoa học

"Quên đi!"

Lúc này Độc Cô Tiểu Linh lại nói: "Rốt cuộc ngươi định làm gì? Ta đi cùng với ngươi!"

"Có được không?" Vương Viễn hơi bất ngờ.

Độc Cô Tiểu Linh khác với những người chơi khác, người ta có thể đồng thời tăng thông thạo võ học trong lúc luyện cấp và xoát quái, nhưng Độc Cô Tiểu Linh là cơ quan sư, công pháp võ học tăng lên không liên quan gì đến luyện cấp cả.

Chung quy độ thông thạo của thuật cơ quan phải làm cơ quan mới tăng lên được, mà làm cơ quan rồi thì không thể đánh quái, thời điểm đánh quái lại không rảnh làm cơ quan. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến không ai muốn chơi thuật cơ quan cả.

Cho nên trước giờ, Độc Cô Tiểu Linh muốn đuổi theo cấp bậc của những người khác thì nhất định phải bỏ ra thời gian gấp đôi, thời gian của cô đáng tiền hơn so với bất kỳ kẻ nào nhiều.

Nhất là bây giờ Hoa Sơn Luận Kiếm sắp tới, Độc Cô Tiểu Linh cũng phải lên cấp 40 trong vòng một tháng, thực sự không thể lãng phí thời gian. Cho dù là người mặt dạn mày dày như Vương Viễn cũng chỉ dám hỏi mượn con rối một lát, không dám gây phiền phức cho cô nàng.

Nhưng ai biết Độc Cô Tiểu Linh nghe Vương Viễn nói có việc lại chủ động bảo sẽ đi cùng, cô nàng này vẫn khá nghĩa khí, có thể làm lão đại của Một Đám Ô Hợp cũng không phải không có lý.

"Ngươi ở đâu?" Độc Cô Tiểu Linh nhắn tin hỏi thẳng.

"Hành Dương!"

"Ta đang ở Lạc Dương mua vật liệu, đến ngay đây!"

...

Một lát sau, Độc Cô Tiểu Linh mang theo con rối xuất hiện ở dịch trạm Hành Dương.

Phải công nhận rằng, con rối vẫn là thứ khá hiếm có, Độc Cô Tiểu Linh vừa xuất hiện đã bị rất nhiều người vây xem.

"Chị hai à, đây là thứ gì vậy?" Thậm chí có người tò mò lại gần hỏi thăm.

"Là mẹ ngươi đấy!" Độc Cô Tiểu Linh cũng chẳng phải người tốt tính gì, tuổi còn trẻ mà bị người ta gọi là chị hai, tâm trạng của cô dĩ nhiên không tốt rồi.

"Ha, ngươi muốn chết phải không…"

Mọi người đều là người trong giang hồ nên tính tình chẳng tốt mấy, người chơi nọ bị Độc Cô Tiểu Linh đốp lại một câu thì nổi giận, vươn tay rút đao tính chém người.

Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay to lớn chặn lại chuôi đao của hắn ta.

"A di đà phật!"

Tiếng niệm phật vừa vang lên, người chơi nọ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một hòa thượng thân cao thước tám eo lớn mười vây, mặt vuông tai lớn, vẻ mặt dữ tợn đứng trước mặt trừng trừng nhìn mình.

Hòa thượng hung dữ như vậy ngoại trừ Vương Viễn ra thì còn ai vào đây nữa.

"Mẹ kiếp!"

Người chơi nọ thấy tên hòa thượng mới tới có dáng vẻ dọa người như vậy thì thầm giật nảy mình, vội lùi về sau một bước, cúi đầu không nói lời nào lẩn vào trong đám đông.

"Đi thôi!"

Vương Viễn nắm tay Độc Cô Tiểu Linh, dắt cô dời khởi dịch trạm.

Mọi người đều biết, Độc Cô Tiểu Linh là cô gái có sở thích khá quái, con gái như vậy trong hiện thực đều không có cơ hội được con trai nắm tay.

Lúc này Độc Cô Tiểu Linh bị Vương Viễn lôi kéo, mặt mo lập tức đỏ ửng lên.

Người chơi trong dịch trạm thấy thế đều buồn bực vô cùng.

Má nó chứ, đầu năm nay ngay cả hòa thượng cũng có em gái, thế mà ông đây vẫn sống kiếp độc thân, thiên lý ở đâu! Đậu xanh rau má!

...

Hắc Long Đàm, cách Thiết Chưởng Sơn ở Hành Dương ba mươi dặm về phía bắc.

Vương Viễn và Độc Cô Tiểu Linh rời thành Hành Dương xong thì dựa theo chỉ dẫn của Tống Dương, sử dụng khinh công hướng thẳng về phía bắc. Bọn họ mất khoảng hơn nửa giờ rốt cuộc cũng xuyên qua khu luyện cấp cấp 40, tiếp cận một mảnh rừng rậm.

[Hệ thống thông báo: Bạn phát hiện tràng cảnh "Hắc Sâm Lâm", giang hồ lịch duyệt + 2000.]

"Đây chính là Hắc Sâm Lâm!"

Vương Viễn nhìn thấy thông báo của hệ thống thì bảo: "Xuyên qua vùng rừng rậm này chính là Hắc Long Đàm, chúng ta đi vào thôi!"

Nói rồi cả hai cùng tiến vào trong khu rừng.

Giống như rất nhiều khu rừng khác, Hắc Sâm Lâm cũng là một nơi không có tọa độ trên bản đồ.

Nhóm Vương Viễn vừa đi vào Hắc Sâm Lâm, biểu tượng bản đồ nhỏ đã biến thành màu đen, con số bên trái cũng thành một chuỗi dấu chấm hỏi.

Vương Viễn không mấy bối rối với chút thay đổi này mà quay đầu liếc nhìn Độc Cô Tiểu Linh.

Cô mỉm cười, vỗ vỗ con rối bên cạnh, cơ quan sau lưng nó mở ra, để lộ một chiếc la bàn.

"Đậu mòe, thế cũng được hả?"

Vương Viễn thấy la bàn được trang bị trên người con rối thì trợn mắt há hốc mồm.

Khó trách người ta bảo con rối là cơ quan quan trọng nhất của cơ quan sư, xem ra là có nguyên nhân.

"Hì hì!"

Độc Cô Tiểu Linh đắc ý cười bảo: "Đặc tính của con rối này chính là có thể lắp ráp các cơ quan và đạo cụ, dùng một cơ quan thúc giục nhiều cơ quan khác. Sao, lợi hại lắm phải không?"

"Lợi hại, lợi hại!"

Vương Viễn gật đầu như trống bỏi, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng không thể phủ nhận, Độc Cô Tiểu Linh sau khi làm ra con rối này đã tăng vọt về chất, đồ bỏ đi trước đây nghiễm nhiên đã trở thành cao thủ đứng đầu.

Sau khi đắc ý khoe khoang tác phẩm của mình một hồi, Độc Cô Tiểu Linh chỉ chỉ phía trước, để con rối dựa theo phương hướng trên la bàn dẫn đường.

Hai người theo sau con rối tiếp tục tiến lên.

Thế nhưng không bao lâu sau, Vương Viễn đột nhiên phát hiện cảnh tượng này nhìn trông quen lắm.

"Này Linh tử, cơ quan của ngươi đáng tin không đấy?"

Hai người đi khoảng chừng mười phút, sau lần thứ ba gặp lại cùng một khung cảnh, Vương Viễn rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi: "Chúng ta đi mười phút rồi, sao còn chưa đến nơi?"

Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy, trợn mắt nhìn Vương Viễn, lắc lắc ngón tay, lời ít ý nhiều nói: "Ngươi có thể hoài nghi ta, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ khoa học!"

"Ặc… ngươi nói cũng có lý!" Vương Viễn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Độc Cô Tiểu Linh.

La bàn là đạo cụ duy nhất có thể chỉ phương hướng ở nơi không có tọa độ trong trò chơi, nếu đến cả la bàn cũng vô dụng, kẻ mù đường như Vương Viễn càng chẳng thể dùng.

Hai mươi phút sau, lần thứ bảy lặp lại cùng một cảnh tượng, Độc Cô Tiểu Linh đột nhiên dừng bước.

"Sao thế?" Vương Viễn tò mò hỏi.

"Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện!" Độc Cô Tiểu Linh nghiêm trọng nói.

"Chuyện gì?"

"Đây là trong trò chơi đó, nói chuyện khoa học trong này hình như không đáng tin lắm…" Độc Cô Tiểu Linh đỏ mặt bảo.

"Cho nên ý của ngươi là?"

"Có khả năng chúng ta lạc đường rồi…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận