Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1238: Hòa thượng Viên Chân

“Đây chính là cực hạn của hòa thượng kia sao?”

Ở một bên khác, nhóm Bạch Hạc Lưỡng Sí và Một Đám Ô Hợp đang vây công Trương Vô Kỵ thấy Vương Viễn quần nhau với Dương Đỉnh Thiên được lâu như vậy thì thán phục không thôi.

Vương Viễn dần rơi vào thế bất lợi, mọi người cũng theo đó xúc động vô cùng.

Từ lúc quen biết hòa thượng này đến nay, hắn chưa từng bày ra thực lực chân chính của mình, cho nên chẳng ai biết cực hạn của hắn ở đâu.

Hôm nay thấy Vương Viễn bị Dương Đỉnh Thiên áp chế, mọi người rốt cuộc cũng nhìn ra được.

Tống Dương nhìn Vương Viễn đánh đấm liên tục với một BOSS cấp 170, chẳng qua chỉ yếu thế hơn một chút mà tâm trạng hết sức phức tạp.

Cô nàng này cũng là một người rất háo thắng.

Ngoại trừ Vương Viễn ra, Tống Dương không phục ai cả, hơn nữa luôn cảm giác mình mặc dù thua kém Vương Viễn nhưng khoảng cách chênh lệch không xa, mà lúc này hòa thượng kia dùng hành động thực tế nói cho cô nàng biết thế nào mới gọi là không thể vượt qua.

Trong lòng Tống Dương mặc dù rất mất mát nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy tự hào nhiều hơn, còn tự hào vì điều gì thì cô nàng chịu.



BOSS chung quy cũng là BOSS, điểm khí huyết và nội lực hơn xa người chơi rất nhiều, tính tiêu hao thì Vương Viễn còn lâu mới theo kịp, càng đánh càng bị áp chế nhiều hơn.

“Xem ra ta cũng phải phơi bày bản lĩnh thực sự rồi!”

Dương Đỉnh Thiên càng đánh càng hăng, bảy phần nội lực sinh sôi không ngừng của Vương Viễn đã không trụ nổi rồi, chuyển thành tám phần nội lực dĩ nhiên sẽ hao càng nhiều hơn. Vương Viễn quyết tâm, mở trạng thái Trượng Lục Kim Thân của [Phật Pháp Vô Biên], tính đánh cuộc một trận với Dương Đỉnh Thiên.

Nhưng ngay lúc Vương Viễn vận đủ chân khí, sắp mở trạng thái cuối cùng thì đột nhiên một bóng người mặc áo cà sa màu vàng thình lình xuất hiện sau lưng Dương Đỉnh Thiên. Người này chập hai ngón tay lại, bắn một luồng chân khí màu xanh vào lưng lão ta.

Đạo kình lực kia từ sau lưng Dương Đỉnh Thiên xuyên ra trước ngực lão, còn chưa ngừng lại mà tiếp tục bắn về phía Vương Viễn. Nhất thời hắn cảm thấy một trận gió lạnh lao vù vù tập kích.

“Là tên kia!”

Cảm nhận được luồng gió quen thuộc, trống ngực Vương Viễn đập thình thịch.

Ngẩng đầu nhìn lên, Vương Viễn bắt gặp một quả đầu trụi lủi đứng sau lưng Dương Đỉnh Thiên, chính là “cao thủ Thiếu Lâm” hồi trước hắn gặp được ở tổng đàn Thiên Lý giáo.

Dương Đỉnh Thiên võ công cao cường, có Càn Khôn Đại Na Di tầng bốn hộ thể, tuy bị hòa thượng kia đánh lén sau lưng nhưng không bị thương quá nặng, chớp mắt khi khí lạnh của hòa thượng chui vào cơ thể, lão ta nhanh chóng vận chuyển chân khí, đồng thời tay phải duỗi ra sau tính tóm lấy đối thủ.

Người kia đang trong thời gian cứng ngắc sau công kích, muốn né cũng không nổi, y đột nhiên xòe rộng bàn tay rồi vận chuyển chân khí lên đó.

“Uỳnh!!!”

Âm thanh như tiếng sét đánh dội vào tai mọi người.

“Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ!!!”

Nghe ra tiếng động đặc trưng đó, Dương Đỉnh Thiên nhất thời hoảng hốt, kinh hãi thốt lên: “Thành Côn là ngươi?!”

“Ầm!”

Kèm theo tiếng kêu kinh ngạc là âm thanh hai chưởng lực va chạm vào nhau. Hòa thượng kia triệt tiêu phần lớn kình lực từ đòn bắt tóm của Dương Đỉnh Thiên, đồng thời nhảy lùi ra sau mấy thước, kéo giãn khoảng cách với lão ta.

Sự gia nhập của hòa thượng lạ mặt khiến áp lực của Vương Viễn – người đang bị Dương Đỉnh Thiên áp chế - giảm đi rất nhiều.

Lợi dụng khoảng thời gian bên kia đánh nhau, Vương Viễn cũng bồi thêm một chưởng [Ngã Phật Từ Bi] vào bên mạn sườn Dương Đỉnh Thiên, “bộp” một tiếng, họ Dương bị Vương Viễn đập cho ngã nhào ra đất.

Thân thủ của lão cực nhanh, chưa kịp ngã lăn đã nhanh chóng đập hai tay xuống đất, mượn lực bật người ra sau, trở mình giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống phía đối diện Vương Viễn và hòa thượng lạ mặt. Ba người đứng thành thế gọng kiềng.

“A di đà phật!”

Hòa thượng kia nghe thấy Dương Đỉnh Thiên gọi mình là Thành Côn thì niệm một tiếng phật hiệu, nói: “Pháp danh của lão nạp bây giờ là Viên Chân!”

“Viên Chân? Ngươi cũng là đệ tử Thiếu Lâm tự?” Vương Viễn nghe vậy cau mày hỏi.

“Gia sư là Không Kiến thần tăng, luận vai vế, ta phải gọi các hạ là sư đệ.” Viên Chân bình tĩnh nói.

Các phái lớn như Thiếu Lâm tự đều có cách luận vai vế riêng, nếu phải xếp theo thứ bậc thì bắt đầu từ xét từ chưởng môn trở xuống. Chữ Không cùng cấp bậc với chữ Huyền, Vương Viễn là đồ đệ của Huyền Từ, Viên Chân là đệ tử của Không Kiến nên y gọi Vương Viễn một tiếng sư đệ cũng không có vấn đề gì cả.

“A di đà phật!”

Vương Viễn kệ xác Viên Chân đang lôi kéo làm quen với mình.

Hừ, Triệu Vô Cực là học trò của Viên Chân, thằng cha khốn nạn kia làm bao nhiêu việc hại nước hại dân như vậy mà y không thèm để ý, có thể thấy người này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì cho cam.

Ban đầu, Vương Viễn còn ôm chút hy vọng, cho rằng y giả mạo đệ tử Thiếu Lâm, ai ngờ rằng người ta là đệ tử Thiếu Lâm thật. Nếu không phải tình thế trước mắt quá nghiêm trọng và không muốn gây thù chuốc oán với cao thủ thì với thân phận là đại sư huynh của Thiếu Lâm tự, hiện tại Vương Viễn đã muốn thay môn phái mình thanh lý môn hộ rồi.

“Mẹ kiếp!”

Dương Đỉnh Thiên thấy Viên Chân chối bay chối biến thì tức giận cực kỳ: “Tên cẩu tặc Thành Côn nhà ngươi, khi đó vì nể mặt phu nhân nên lão phu mới tha cho ngươi một mạng. Sao giờ ngươi lại bén mảng đến tổng đàn Thần Giáo ta nữa?”

“Sư muội…”

Viên Chân nghe lão ta nhắc đến hai tiếng phu nhân thì trong mắt đột nhiên hiện lên chút cảm xúc dịu dàng, run giọng hỏi: “Nàng có khỏe không?”

“Ô? Còn có thu hoạch ngoài dự liệu này!” Vương Viễn lên tinh thần, hắn thích nghe mấy chuyện phụ nữ bắt cá nhiều tay lắm đó.

“Nàng có khỏe hay không thì liên quan đếch gì đến ngươi!” Dương Đỉnh Thiên hùng hổ quát lên: “Cút nhanh đi, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây!”

“Ha ha!”

Viên Chân bật cười hỏi: “Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn sống nổi hả? Ngươi có biết vì sao sáu môn phái lớn lại bao vây đỉnh Quang Minh không?”

“Vì sao?” Dương Đỉnh Thiên hơi ngơ ra, lên tiếng hỏi.

Hiển nhiên lão cũng không biết tại sao sáu môn phái lớn lại đột nhiên tấn công Ma giáo.

“Hừ!” Viên Chân hừ lạnh bảo: “Ngươi không thử ngẫm kĩ lại xem ngươi đã làm gì đi. Năm đó ngươi bức hôn sư muội, khiến đôi ta phải chia lìa, hôm nay ta phải dẫn nàng về bằng được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận