Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 301: Cả thế giới truy sát



Người của Phi Vân Minh đều là cao thủ thật, nhưng thực lực của người chơi tinh anh dưới trướng các bang phái lớn không yếu, dưới nhân số áp chế tuyệt đối, nhóm người này chỉ có thể trốn bán sống bán.

"Khốn kiếp! Tình huống gì thế này?"

Sau hai lần liên tục bị chặn lại, nhóm Phi Vân Minh cũng phát hiện chuyện không thích hợp. Ngạnh Hạp Ngọc Khê nhịn không được hét lớn trong kênh bang hội: "May mắn ta chạy nhanh, vừa rồi suýt chút nữa bị người ta làm thịt! Những bang hội lớn này không làm nhiệm vụ à? Sao đột nhiên lại kéo đến chặn chúng ta?"

"Hừ!"

Trầm Mặc Quả Ngôn hừ lạnh nói: "Những bang hội lớn này đều là đám không lợi lộc không chịu dậy sớm, không có ích lợi gì chắc chắc sẽ không bày ra thế trận lớn như vậy. Ta đoán quá nửa là bọn chúng nhắm vào hồn châu trong tay chúng ta."

"Hử? Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngạnh Hạp Ngọc Khê nghe thấy lời Trầm Mặc Ngôn Quả phân tích như thế thì hoảng sợ nói: "Trong túi ta có hơn một trăm viên hồn châu, nếu ta chết thì không phải…"

"Đúng vậy!" Trầm Mặc Quả Ngôn nói: "Chặn chúng ta ở mộ viên chỉ là mới bắt đầu mà thôi, đến lúc bọn họ tìm không thấy chúng ta chắc chắn sẽ lục soát các chủ thành lớn, cho nên hiện giờ việc cấp bách nhất chúng ta nên làm là nhanh chóng giao toàn bộ số hồn châu đang giữ đến tay ông chủ!"

“Đưa về? Chuyện này không dễ làm đâu!”

Mặc Bạch nhíu mày nói: “Bây giờ ở đâu cũng có người tìm chúng ta, dịch trạm đã bị chặn lại. Cho dù chúng ta có dùng phù truyền tống đi nữa, nhiều người cùng xuất hiện như vậy chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện.”

Vào giờ phút này, người của Phi Vân Minh giống như một đống kho báu khổng lồ biết đi, để bắt được mấy người bọn họ, có người chơi đã đưa hình của bọn họ lên diễn đàn, bị treo lên đầu trang không khác gì tội phạm bị truy nã.

Phi Vân Minh có năm đội ngũ, hơn nữa trang bị của mỗi người đều có cấp bậc hoàn mỹ, đi chung với nhau rất dễ bị nhận ra. Nếu cùng truyền tống thì tất nhiên sẽ bị nhận ra ngay tại chỗ.

“Lão Bạch nói đúng đó... Mẹ nó, bây giờ chúng ta muốn chạy cũng chạy không được...”

Nghe Mặc Bạch nói xong, những người khác trong Phi Vân Minh cũng đều nhíu mày.

“Chuyện này...”

Người trước giờ vẫn luôn đa mưu túc trí như Trầm Mặc Quả Ngôn, lúc này cũng không biết nên làm gì.

Không thể không nói, thủ đoạn của đám người Vương Viễn quá độc ác, đăng vài bài viết lên diễn đàn, đám người trong Phi Vân Minh lập tức trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.

Bây giờ gần như toàn bộ các bang hội trong trò chơi đều đang tìm kiếm người chơi của Phi Vân Minh ở khắp nơi, thậm chí một số người chơi bình thường ngồi xem trò vui không sợ làm lớn chuyện cũng đã treo biển bán hành tung của Phi Vân Minh, tìm kiếm đám Mặc Bạch ở khắp mọi nơi.

Phi Vân Minh ngông cuồng tự đại vốn dĩ vẫn luôn ép mua ép bán ở các môn phái lớn, trong phút chốc lại trở thành kẻ bị mọi người đuổi đánh, chỉ dám trốn ở chỗ không người, không dám lộ diện.

Truyền tống tập thể? Quá rêu rao!

Thật ra đối với đám người Phi Vân Minh mà nói - chết vài lần cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, cùng lắm thì hạ cảnh giới gì đó, tổn thất cũng không đáng kể.

Đối với bọn họ, chuyện quan trọng nhất chính là hồn châu có thể đưa tới tay ông chủ hay không.

Không giao được hồn châu đồng nghĩa với việc không có tiền thù lao, đó là vàng bạc hàng thật giá thật.

Bây giờ không chạy được, càng không thể giao đồ, có thể nói Phi Vân Minh đã hoàn toàn bị ép vào đường cùng.

“Mấy người các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giấy không gói được lửa, sự việc đã lớn đến mức này, Phi Vân Đạp Tuyết ở Thiên Sơn xa xôi cũng đã nghe thấy, không thể không mở kênh bang hội đã bị chặn lâu nay, gửi một tin nhắn chất vấn.

“Bị người khác hãm hại.” Trầm Mặc Quả Ngôn trả lời: “Bây giờ đang bị cả thế giới đuổi giết.”

“...”

Phi Vân Đạp Tuyết im lặng một hồi, sau đó hỏi: “Vậy hồn châu đâu? Không bị mất đó chứ?”

Ông chủ đúng là ông chủ, hoàn toàn không thèm để ý quá trình của cấp dưới có gian nan hay không, chỉ để ý đến kết quả.

“Vẫn ở trong tay chúng ta.” Trầm Mặc Quả Ngôn đáp: “Bây giờ chúng ta đang lo không biết mang tới cho ngài thế nào. Chúng ta đã bị chụp lại mặt, không thể truyền tống...”

Nói tới đây, đôi mắt của Trầm Mặc Quả Ngôn không khỏi sáng rực lên, nói: “Ông chủ, bây giờ ngài có tiện hay không?”

...

Bên trong thành Trường An, sau khi đám Bôi Mạc Đình đăng bài xong thì đã đăng nhập lại, hiện giờ bảy người đang tụ lại một chỗ ở trên phố để xem trò vui.

“Hiện giờ đám người Phi Vân Minh có cánh cũng không thoát được, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Nhìn các bang phái lớn vây kín toàn bộ các dịch trạm và cửa thành, tất cả mọi người đứng đầy đường đều đang tìm kiếm người chơi của Phi Vân Minh, Độc Cô Tiểu Linh tò mò hỏi Vương Viễn:

“Phi Vân Đạp Tuyết là người chơi của môn phái nào?” Vương Viễn hỏi.

“Hình như là phái Thiên Sơn.” Đinh Lão Tiên nói: “Ta từng gặp hắn một lần, lúc đó hắn mặc trang phục của phái Thiên Sơn, không biết hiện giờ gã đã phản sư hay chưa.”

“Chắc là không đâu.” Mario bên cạnh lắc đầu nói: “Phái Thiên Sơn là môn phái mạnh nhất hiện giờ. Dựa theo tính cách làm nhiệm vụ hoạt động thôi mà cũng phải tốn tiền của tên nhãi này, chắc chắn gã sẽ không vừa mắt các môn phái khác đâu.”

“Ha ha!” Vương Viễn cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần đến phái Thiên Sơn là được.”

“Hả? Đến phái Thiên Sơn làm gì? Phi Vân Đạp Tuyết cũng đâu có giữ hồn châu.” Bôi Mạc Đinh nói với vẻ nghi hoặc.

“Không vội!”

Vương Viễn híp mắt, mỉm cười nói: “Hiện tại người của Phi Vân Minh đã bị mọi người bao vây, bọn họ mang hồn châu trên người nên chắc chắn sẽ không dám xuất hiện, bây giờ điều đầu tiên mà bọn họ muốn làm chính là đưa hồn châu cho Phi Vân Đạp Tuyết.”

“Chuyện này... Muốn đưa cũng không được đâu, khuôn mặt của bọn họ cũng bị đưa lên diễn đàn rồi.” Bôi Mạc Đình nói: “Bây giờ các điểm truyền tống đã bị vây kín như vậy, cho dù bọn họ có phù độn thổ thì cũng không dám chạy đâu.”

“Thật ra muốn đưa hồn châu cho Phi Vân Đạp Tuyết cũng không khó, nếu là ta thì sẽ có ít nhất ba cách.”

Vương Viễn cười nói.

“Thật sao? Cách gì?” nghe Vương Viễn nói vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận