Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 887: Ở với ta một năm

"Đông Phương tỷ tỷ, vậy giải dược..." Vương Viễn thật cẩn thận nói: "Nếu tỷ thích mấy lễ vật này, thì lần sau ta lại mang tới nhiều hơn, mỗi ngày đều mang thêm một kiện."

"Việc này không khó." Đông Phương Bất Bại nói: "Nhưng mà người đang làm, trời đang nhìn, cho dù có là Liên đệ, muốn lấy đồ ở chỗ ta thì cũng phải dựa theo quy tắc mà làm."

"Ta hiểu, ta hiểu!"

Vương Viễn gật đầu liên tục: "Đông Phương tỷ tỷ cần gì thì cứ nói thẳng là được..."

Dù thế nào thì đây vẫn là thế giới trò chơi, thực lực và AI của Đông Phương Bất Bại có cao mạnh hơn nữa, thì cũng chỉ là một tổ số liệu trong tay người thiết kế trò chơi mà thôi. Họ có thể hành động dựa trên độ yêu thích của họ đối với người chơi, có vài người còn biết đối nhân xử thế, nhưng chắc chắn không thể miễn phí, nếu không thế giới trò chơi này sẽ rối loạn.

Đừng nói loại người tà phái nhân phẩm không tốt như Đông Phương Bất Bại, cho dù là BOSS chính phái như Tiêu Phong, muốn cho Vương Viễn chút lợi ích, thì Vương Viễn cũng phải đi hoàn thành mấy nhiệm vụ đặc biệt mới nhận được.

Những chuyện này, thân là người chơi đương nhiên Vương Viễn hiểu được.

Dù sao châm ngôn của Thiếu Lâm tự chính là: Thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí cả.

"Đối với mỹ nam tử như ngươi, ta đương nhiên sẽ không gây khó dễ gì cả."

Đông Phương Bất Bại cười quyến rũ nói.

"Ghê tởm, muốn nôn!"

Ghen tị khiến Phi Vân Đạp Tuyết trở nên khó coi.

Tiếp theo Đông Phương Bất Bại lại nói: "Giải dược của Tam Thi Não Thần Đan không phải vật phàm, nếu ngươi muốn lấy được thì bắt buộc phải ở với ta một năm!"

"Đây mà gọi là không làm khó dễ mỹ nam tử sao?" Vương Viễn khóc không ra nước mắt.

Ở với Đông Phương Bất Bại một năm... Đời có mấy cái một năm chứ...

Chơi trò chơi như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui.

Người chơi không online một tháng thôi đã bị những người khác bỏ xa một khoảng lớn, một năm không phải là bị người ta đá ra xa tới chín trăm dặm à.

Hơn nữa, thân phận của Vương Viễn là gì?

Đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm tự, người chơi thủ tịch danh môn chính phái, không chỉ là gương mặt đại diện của Thiếu Lâm tự, còn là người chơi đệ nhất của chính phái.

Tà phái mơ ước, chính phái cũng ghen tị.

Hắn vô duyên vô cớ chạy tới Hắc Mộc Nhai, ở với Đông Phương Bất Bại một năm, vậy sẽ thành chuyện gì.

Lưu Chính Phong chỉ mới đàn một bài với trưởng lão ma giáo đã bị diệt cả nhà, vậy Vương Viễn ở với Đông Phương Bất Bại một năm, nếu rơi vào tai loại tiểu nhân có ý đồ xấu xa như Nhạc Bất Quần, cho dù dựa vào thân phận thì Thiếu Lâm tự không tới mức diệt môn, cũng khó tránh khỏi việc mất hết mặt mũi.

Ngộ nhỡ lão hòa thượng Huyền Từ không chịu nổi, không cẩn thận trục xuất Vương Viễn ra khỏi sư môn... Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

Yêu cầu này của Đông Phương Bất Bại đối với Vương Viễn mà nói, đã không chỉ đơn giản là quá đáng.

"Tỷ tỷ à, chuyện này e rằng không được..." Vương Viễn vội vàng xua tay.

"Thiếu Lâm tự các ngươi có thể giữ cô nương thần giáo chúng ta một năm, vì sao thần giáo ta không thể giữ ngươi một năm?" Đông Phương Bất Bại cười nhạt nói.

"Không phải đã thả ra rồi sao..."

Vương Viễn cợt nhả đáp.

Chuyện Nhậm Doanh Doanh bị Thiếu Lâm tự giam lỏng là chuyện xảy ra lúc Vương Viễn bế quan, nhưng sau đó lại được người cứu ra. Việc này Vương Viễn có nghe Huyền Từ nói qua, nghe nói là Lệnh Hồ Xung một mình một ngựa đánh vào Thiếu Lâm tự, cho dù có người chơi hỗ trợ cũng ăn không ít thiệt thòi.

Kỳ thật, theo nguyên tác là Hướng Vấn Thiên và Nhậm Ngã Hành tới cứu, nhưng bất đắc dĩ là hai ác nhân này đều bị Vương Viễn làm thịt... công đức vô lượng, công đức vô lượng.

"Còn không phải do Thiếu Lâm tự tài nghệ không bằng người!" Đông Phương Bất Bại nói: "Ý của ngươi là, ngươi muốn động võ với ta sao?"

"Trời đất chứng giám! Ta tuyệt đối không nghĩ tới chuyện đó!"

Vương Viễn vội vàng thề thốt: "Hai tỷ đệ chúng ta mà động thủ chẳng phải là làm tổn thương tình cảm sao?"

Cứ nói đùa, Đông Phương Bất Bại là BOSS cấp 200, là đỉnh cao của trò chơi, một trong bốn đại BOSS Thần cấp, tương đương với tứ đại thần thú trấn thế như Thanh Long, Bạch Hổ... trong trò chơi huyễn huyền. Vương Viễn chỉ là một người chơi cấp 50, động võ với Đông Phương Bất Bại là do uống nhầm thuốc, hay là niệm sai kinh.

"Tỷ đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng!"

Đông Phương Bất Bại nghiêm túc nói: "Không phải tỷ tỷ không giúp ngươi, thật sự là do bên trên có quy định. Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường, một là ở với ta một năm, hai là đánh bại ta! Tự ngươi chọn đi!"

"Cái này... này... này..."

Vương Viễn nước mắt lưng tròng.

Đông Phương Bất Bại đây là quyết tâm muốn ăn hắn rồi.

Luận võ? Chắc chắn đánh không lại. Ở lại đây? Hoàn toàn không thể nào. Con đường nào cũng là tử lộ!!!

"Lão Ngưu, ngươi ở lại đây cũng được, nhưng nhớ thả ta đi đấy..."

Phi Vân Đạp Tuyết cũng sợ rồi, sợ Đông Phương Bất Bại giữ hắn ta ở lại.

Nhưng hắn ta lại không biết, ở trong mắt Đông Phương Bất Bại, Phi Vân Đạp Tuyết chính là một tên quái dị, nếu không nể mặt mũi Vương Viễn, Đông Phương Bất Bại đã sớm dùng một châm làm thịt hắn ta.

"Đại tỷ, ta có thể đưa ra đề nghị không?"

Vương Viễn rối rắm hồi lâu, sau đó dò hỏi.

Loại NPC như Đông Phương Bất Bại, cấp bậc không thấp hơn Tiêu Phong là bao, Tiêu Phong còn có thể giúp hắn gian lận, thì Đông Phương Bất Bại nếu đã coi mình thành bằng hữu, hẳn cũng sẽ cho chút gợi ý.

"Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên luận võ với ta."

Đông Phương Bất Bại cười nói: "Coi như có thua cũng không tổn thất gì cả."

"Rất có lý!"

Nghe Đông Phương Bất Bại nói như vậy, Vương Viễn chợt bừng tỉnh.

Đông Phương Bất Bại nói không sai, luận võ với nàng cho dù có thua, kết quả cũng chỉ là không lấy được giải dược mà thôi, tối đa là chết một lần, về sau tăng thực lực lên còn có thể tới khiêu chiến lần nữa.

Nhưng nếu chọn ở với nàng một năm... vậy chính là bị giam một năm. Cho nên luận võ mới là lựa chọn chính xác nhất.

Nhưng luận võ với Đông Phương Bất Bại... Vương Viễn vô cùng lo sợ. Con mẹ nó, thế này còn phải so sao? Chắc chắn là không thắng được rồi.

Con ngươi Vương Viễn đảo một vòng, bắt đầu mở hình thức lươn lẹo: "Đông Phương tỷ tỷ, chúng ta có phải bạn bè không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận