Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1304: Đao kiếm đều gãy

"Hừ!"

Tạ Tốn hừ lạnh nói: "Không ai hiểu binh khí hơn ta cả, Ỷ Thiên kiếm chó má gì chứ, chỉ là hư danh mà thôi."

"Vậy sao?" Vương Viễn tiếp tục khiêu khích: "Nghe nói Kim Mao Sư Vương anh hùng cái thế, bây giờ gặp hóa ra cũng chỉ là một người biết khua môi múa mép mà thôi. Đao kiếm đều ở đây cả, ngươi mạnh miệng với ta làm cái gì?"

Có thể nói Vương Viễn đủ đê tiện, thủ đoạn nâng trước đạp sau dùng tới thuần thục, giống như một thanh đao nhọn chọc thẳng vào tim Tạ Tốn.

Người này đường đường là một đại anh hùng, thế nhưng vì một thanh đao gãy mà cãi tay đôi với người ta, thật mất mặt.

Lần này, quả thực đã khơi lên cơn tức của Tạ Tốn.

Vô luận là vì thanh danh anh hùng của mình, hay là vì thanh danh của Đồ Long đao, Tạ Tốn đều không nuốt trôi cơn tức này.

Chỉ nghe Tạ Tốn tức giận nói: "Thúi lắm! Lão phu há lại là loại người chỉ biết nói miệng? Không phục thì tới đánh đi!"

"Ngưu ca trâu bò đấy!"

Thấy Vương Viễn chỉ nói hai ba câu đã khơi lên cơn tức của Tạ Tốn, Phi Vân Đạp Tuyết trợn mắt há miệng.

Bảo sao hắn ta không chơi lại hòa thượng này, chỉ riêng thủ đoạn khích tướng này thôi, người bình thường cũng đã không học được.

"Thôi bỏ đi! Ha ha ha!" Vương Viễn khẽ mỉm cười nói: "Thanh Đồ Long đao đó là sinh mạng của ngươi, để ngươi chơi hỏng nó rồi ngươi nghĩ không thông đi tự sát nữa..."

"Ta khinh! Chỉ có bọn hèn nhát mới nghĩ không thông đi tự sát!" Tạ Tốn hét lớn: "Mau tới đây so với ta, chúng ta thắng thua dựa vào bản lĩnh của mình, binh khí của ai không tốt thì là do bản thân không có mắt nhìn hàng, không trách người khác!"

Tạ Tốn nói xong, Vương Viễn liếc nhìn Phi Vân Đạp Tuyết một cái, trên mặt hiện lên chút ý cười.

Kế hoạch thành công!

Đồ Long đao này quả thực quá quan trọng với Tạ Tốn, Vương Viễn đúng là sợ lão già này thua không nổi. Hiện giờ Tạ Tốn đã nói chết như vậy, tất nhiên là đúng với kế hoạch của Vương Viễn.

"Bỏ đi, bỏ đi, không cần nữa, cứ coi như Đồ Long đao của ngươi thắng, ha ha!" Vương Viễn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

"Không được!"

Vừa nghe lời này, Tạ Tốn giận tới mất khôn: "Cái gì mà coi như Đồ Long đao của ta thắng. Thắng chính là thắng, thua thì là thua, ta không cần ngươi bố thí. Mau mau đưa kiếm của ngươi ra đây. Không phải hòa thượng ngươi sợ rồi chứ?"

"Con ngươi mới sợ ấy!" Vương Viễn giả bộ tức giận nói: "Ngươi đã ép buộc như vậy, ta đây đành phải mở mang tầm mắt cho ngươi một chút! Nể tình ngươi là người tàn tật, ta không thèm lừa ngươi, tự mình cầm lấy mà so đi!"

Nói xong, Vương Viễn ném Ỷ Thiên kiếm cho Tạ Tốn.

Tạ Tốn vươn tay tiếp nhận Ỷ Thiên kiếm, sau khi trầm mặc một chút thì, tay trái cầm Đồ Long đao, tay phải cầm Ỷ Thiên kiếm, hai tay vận khởi nội lực mạnh nhất, chém hai binh khí vào nhau.

"Keng!" một tiếng vang thật lớn.

Chỉ một thoáng, thiên địa biến sắc, quang mang chói mắt từ hai tay Tạ Tốn phát ra, bao phủ cả người ông ta vào trong đó.

Thần binh đối đầu thần binh, còn là va chạm có tính chất hủy diệt, hiệu ứng đặc biệt đương nhiên là sáng tới lóa mắt.

"Ây da không được, ta không nhìn được tình cảnh này!"

Vương Viễn ôm ngực, không đành lòng mở to mắt.

Con mẹ nó, nghiệp chướng mà, hai thanh thần binh cứ vậy mà phế bỏ, đây là điển hình của việc phung phí của trời mà. Ngoại trừ tên phá sản như Phi Vân Đạp Tuyết, đổi lại là bất cứ người nào khác, khi nhìn thấy hai thanh thần binh bị phế bỏ ngay trước mắt mình thì đều khó chịu cả.

Hào quang tản đi, Tạ Tốn hiện ra.

Lúc này, chỉ thấy tay trái ông ta cầm nửa thanh đao gãy, tay phải cầm nửa thanh kiếm gãy, biểu cảm ngây ngốc dường như đã mất đi ý thức. Một quyển sách cùng hai tàn trang bay là là từ chỗ gãy của đao và kiếm xuống đất.

Thần binh bị hủy đương nhiên đáng tiếc, nhưng tin tốt là, lần này Phi Vân Đạp Tuyết đã mua được tin tức thật sự, bên trong đao kiếm này quả thực có giấu bí tịch.

"Gãy... gãy rồi?"

Một lúc lâu sau, Tạ Tốn mới hoàn hồn lại, trên mặt tràn ngập vẻ hối hận.

Ỷ Thiên kiếm gãy thì thôi, Tạ Tốn không đau lòng chút nào. Nhưng Đồ Long đao là bảo bối của Tạ Tốn, bây giờ lại gãy thành hai đoạn, trong lòng Tạ Tốn phải nói là đau xé lòng.

Lão trăm triệu lần không ngờ rằng, Đồ Long đao kiên cố không gì phá nổi, khi liều mạng với Ỷ Thiên kiếm lại thành tình trạng lưỡng bại câu thương.

"Ây dà..."

Vương Viễn thở dài một hơi nói: "Ỷ Thiên không ra ai dám tranh phong, quả nhiên không lừa ta. Tạ sư vương, đáng tiếc đao của ngươi kiếm của ta."

"Hòa thượng vô liêm sỉ! Ngươi dám bẫy ta! Đền đao cho ta!"

Tạ Tốn văn thao vũ lược, tinh thông mọi thứ, tuy rằng hơi bộp chộp nhưng không phải tên ngốc, lúc này hiển nhiên đã nhận ra được đầu đuôi câu chuyện, lập tức tiến lên túm lấy cổ áo Vương Viễn.

Vương Viễn không tránh không né, để mặc Tạ Tốn túm lấy mình, thản nhiên nói: "Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn uy danh cái thế, thì ra cũng là một tên tiểu nhân!"

"Ngươi nói ta là tiểu nhân?" Tạ Tốn tức giận nói: "Thúi lắm! Ngươi mới là tiểu nhân ấy!"

"Ha ha ha!" Vương Viễn cười nói: "Tuy hòa thượng ta là tiểu nhân, nhưng lại không làm được chuyện thúi như Tạ tiên sinh đã nói."

"Ngươi nói cái gì?" Tạ Tốn giận dữ.

"Có phải Tạ tiên sinh đã nói, chỉ có bọn hèn nhát mới nghĩ không thông đi tự sát?"

"Đúng vậy!"

Tạ Tốn gật đầu, dáng vẻ bệ vệ giảm đi ba phần.

"Có phải Tạ tiên sinh đã nói, thắng thua dựa vào bản lĩnh không thể trách người khác?"

"Là ta!" Dáng vẻ bệ vệ của Tạ Tốn lại giảm thêm ba phần.

"Có phải hòa thượng ta đã nói không muốn so nữa, nhưng Tạ tiên sinh đã ép buộc hòa thượng ta phải so?" Vương Viễn hỏi tiếp.

"Chuyện này... Là ta." Dáng vẻ bệ vệ của Tạ Tốn chỉ còn lại một phần.

"Người chém đao kiếm với nhau, có phải Tạ tiên sinh hay không?" Một câu hỏi cuối cùng của Vương Viễn, trực tiếp làm cho Tạ Tốn lui về sau từng bước, nghẹn họng không trả lời được.

Nói dựa vào bản lĩnh là Tạ Tốn, la hét đòi so bằng được cũng là Tạ Tốn, cầm đao kiếm chém vào nhau vẫn là Tạ Tốn.

Từ động cơ đến hành động, rồi đến gánh vác tổn thất đều là Tạ Tốn tự mình đòi hỏi, Vương Viễn không chạy tới tìm Tạ Tốn đòi đền kiếm đã không tệ rồi, thế mà Tạ Tốn còn muốn tìm Vương Viễn đòi đền đao?

Không có chút sách lược vẹn toàn ấy, Vương Viễn nào dám ôm thần binh làm tiền đặt cược.

Bạn cần đăng nhập để bình luận