Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 392: Bị bao vây?

"Ngươi muốn làm gì? Mau cứu ta! Không được thì giết ta đi!"

Mắt thấy bản thân sắp bị Vương Viễn mang ra ngoài quán rượu, Long Đằng Tứ Hải cũng luống cuống, vội vàng ra lệnh cho thành viên bang mình tiến lên giúp đỡ.

Trong thế giới trò chơi có thể sống lại vô hạn mà nói, bắt sống còn khinh khủng hơn giết chết tại chỗ nhiều lần, nhất là trong nhóm Một Đám Ô Hợp không ai có thủ đoạn bình thường cả, tên Mario càng nổi danh biến thái trong giang hồ. Y mà bị đám người này bắt sống, còn chẳng bằng chết cho xong!

Trong tình huống này, Long Đằng Tứ Hải chỉ mong được chết một lần.

Có mệnh lệnh của Long Đằng Tứ Hải, đám bang Thánh Long vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ lập tức không do dự gì nữa.

Theo tiếng ra lệnh của bang chủ, thành viên bang Thánh Long cầm vũ khí lên đuổi theo, chớp mắt đã giơ binh khí ra chặn trước mặt Vương Viễn.

Long Đằng Tứ Hải ở trong tay Vương Viễn, đợt công kích này mà trút xuống ít nhất cũng phải chết một tên.

"Ha ha!"

Đối mặt với đống binh khí, Vương Viễn chỉ mỉm cười, chân hắn di chuyển, xách theo Long Đằng Tứ Hải xoay người lại, quay lưng về phía người bang Thánh Long.

"Keng keng keng keng!" (xin phép lược bỏ đi mười mấy tiếng vì dài quá)

Binh khí trong tay đám Thánh Long đều đập hết vào lưng Vương Viễn, phát ra tiếng kim loại va chạm lẫn lộn.

- 1

- 1

- 1



Giá trị tổn thương miễn cưỡng nhảy lên liên tục trên đầu Vương Viễn. Hắn vận sức lực tung người lên, xách theo Long Đằng Tứ Hải nhảy ra ngoài cổng lớn quán rượu.

"Này… Đây là tình huống gì vậy??!!"

Đám bang Thánh Long nhìn bóng lưng rời đi, với một chuỗi giá trị tổn thương đầy châm chọc trên người Vương Viễn thì đứng đực tại chỗ.

Người chơi có thể theo sau Long Đằng Tứ Hải dĩ nhiên không phải tay yếu ớt, mặc dù bọn họ kém đám Mario và Bôi Mạc Đình nhưng cũng coi là tinh anh hiếm có.

Trong thiết lập của “Đại Võ Tiên”, người chơi tấn công từ phía sau sẽ tăng thêm mức thương tổn gây ra, nhưng một đợt tấn công vừa rồi của bọn họ chỉ miễn cưỡng đánh ra sát thương… bố tổ sư nó chứ.

Đám bang Thánh Long nhốn nháo hết cả lên.

"Đuổi theo!"

Hổ Khiếu Sơn Hà thấy Vương Viễn túm lấy Long Đằng Tứ Hải chạy ra khỏi quán rượu thì hét lớn ra lệnh cho mọi người, sau đó xách đao định đuổi theo.

"Ầm! Cạch!"

Nhưng đúng vào lúc này, cửa quán rượu đột nhiên đóng lại.

Chủ quán rượu tươi cười xuất hiện trước mặt đám bang Thánh Long, nói với giọng nức nở: "Các vị đại gia, tổng cộng hư hại là… Xin các vị thanh toán hộ ta với…"

"Má nó!!!"

Đám Hổ Khiếu Sơn Hà nghe vậy đều đồng thời sụp đổ.

Không thể không nói, có thể trong khổ thầm cười, trong cười mang theo nước mắt còn không quên bắt chẹt, chủ của quán rượu này đúng là tàn nhẫn.

Giờ phút này, Vương Viễn đã xách Long Đằng Tứ Hải chạy ra ngoài đường.

"Thả ta ra, thả ta ra!"

Long Đằng Tứ Hải vừa giãy dụa vừa kêu la.

Tiếc rằng cho dù Long Đằng Tứ Hải xuất thân Huyền Sách Quân, có lực tay cực kỳ kinh người nhưng ở trong tay Vương Viễn chẳng khác nào con gà con, bất kể y có giãy dụa ra sao cũng chẳng thể tránh thoát mảy may.

"Lão Ngưu, hỏng rồi! Người bang Thánh Long đang bao vây chúng ta!"

Ngay lúc Long Đằng Tứ Hải đang giãy dụa, Độc Cô Tiểu Linh cách đó không xa đột nhiên lùi lại về sau.

"!?"

Long Đằng Tứ Hải nghe vậy sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên viện quân bang Thánh Long ở ngoài thành đã lần lượt chạy về đây, lúc này đã bao vây chặt chẽ cả con đường, ngay cả trên nóc nhà cũng đứng đầy người chơi bang bọn họ, phòng ngừa đám Vương Viễn dùng khinh công chạy thoát.

Mấy nghìn người là khái niệm gì?

Lập trận hình, cả con đường chật ních người, phóng tầm mắt nhìn ra xa thấy đâu đâu cũng chi chít đầu người.

"Ha ha ha!"

Long Đằng Tứ Hải vốn đang giãy dụa, sau khi nhìn thấy người chơi bang mình bao vây lại đây thì nhịn không được cười ha ha: "Ngưu Đại Xuân, các ngươi chạy không thoát đâu, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoan tự kết liễu bản thân đi!"

Long Đằng Tứ Hải công nhận bản lĩnh của Vương Viễn. Tên hòa thượng này da dày thịt béo, sức lực lớn vô cùng, từ trên xuống dưới bang bọn họ không một ai có thể chịu nổi một hiệp với hắn. Nhưng bây giờ trên đường cái thành Yến Kinh có khoảng mấy nghìn người bang Thánh Long, Long Đằng Tứ Hải không tin rơi vào tình huống này mà Vương Viễn còn có thể chạy thoát?

Nghĩ đến đây, Long Đằng Tứ Hải như thể thấy được cảnh tượng đám Vương Viễn bị chặn lại ở điểm sống lại không ra được, thế là lại hạ lệnh: "Vây cả điểm sống lại và dịch trạm gần đây cho ta, tuyệt đối không thể để bọn chúng chạy mất!"

"Rồi xong đời! Liều mạng đi!"

Đám Mario nhìn xung quanh, thấy đâu đâu cũng lít nha lít nhít người chơi bang Thánh Long, mọi người đã chuẩn bị tinh thần liều mạng rồi.

"Đấy, ngươi chơi nữa đi!"

Bôi Mạc Đình vẫn không quên giơ ngón giữa với Vương Viễn: "Chúng ta nghe lời lão Mã đánh du kích có phải sướng hơn bao nhiêu không? Ngươi lại muốn làm màu, giờ bị bao vây rồi đấy… Chút nữa chúng ta chết chắc, ngươi trả lại bảy mươi vàng cho ta thì ta sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Tên này vẫn còn ghi hận chuyện Vương Viễn lừa y mất bảy mươi vàng.

"Trả cũng được mà không trả cũng chẳng sao, có thể mời cơm để nhận lỗi!" Mario đề nghị.

"Không tệ!" Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị cũng phụ họa bảo: "Mời ăn cơm đi, Thành Đô có cửa hàng được lắm… Bảy mươi vàng đủ để chúng ta ăn thật lâu."

"Khốn nạn lắm! Đó là tiền của ta mà…" Bôi Mạc Đình lệ rơi đầy mặt.

"Ngươi có ý kiến gì hả?" Mọi người liếc xéo Bôi Mạc Đình.

"Đây là niềm vinh hạnh của ta!" Bôi Mạc Đình nghiêm mặt nói.

Vương Viễn thấy đám Bôi Mạc Đình đã chọn xong tiệm để mình mời cơm tạ tội rồi thì nhịn không được mỉm cười.

Mấy tên này ngoài miệng oán giận mình bị lừa, kỳ thực trong lòng chẳng coi việc này ra gì..

Chơi game ấy mà, chính là một chữ “chơi” mà thôi, chơi như thế nào mà không phải chơi, có thể có loại tâm thái này, xem ra bọn họ đều là người chơi chân chính.

Mấy nghìn người đứng chật cứng đường đi, chuyện này nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, đây cũng coi là một tin tức nóng ở thành Yến Kinh.

Chẳng mấy chốc, tin đã truyền đến tai đám Phi Vân Minh.

"Không xong rồi!"

Mặc Bạch biết được tin đám Vương Viễn bị bang Thánh Long bao vây thì cuống quýt gửi tin cho Phi Vân Đạp Tuyết: "Ông chủ, mấy người ngươi tìm thất thủ rồi… Giờ bọn họ đang bị mấy nghìn người bao vây."

Bạn cần đăng nhập để bình luận