Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1329: Diệt Tuyệt sư thái có nguyên tắc

“Ngộ Si đại sư! Hiện tại võ công của chúng ta đã hoàn toàn biến mất, nhảy xuống chẳng phải là tự sát sao?” Có người trong tháp thắc mắc hỏi.

Vương Viễn trả lời: “Các ngươi không thấy dưới tháp đang cháy à? Nhảy xuống cùng lắm chỉ té chết thôi, không đến nỗi bị thiêu sống, các ngươi tự chọn đi...”

“...”

Trong tháp Vạn An lặng ngắt như tờ. Tên hòa thượng chó má kia nói dễ nghe thật đấy, dù sao cũng phải chết cả, song ngã chết chỉ đau đớn trong chốc lát, đỡ hơn bị thiêu sống nhiều.

“Các ngươi yên tâm!” Đồng thời Vương Viễn nói tiếp: “Bên dưới có cao thủ tiếp ứng các ngươi... Chỉ cần không ai tranh nhau nhảy xuống là có thể đảm bảo tính mạng an toàn.”

Vương Viễn vừa dứt lời, tâm trạng của đám người trong tháp tốt hơn hẳn.

Mới vừa rồi mọi người gần như đã tuyệt vọng, giờ lại có hy vọng, tâm trạng như mới bước qua quỷ môn quan trở về vậy. Mặc dù nhảy tháp vẫn rất đáng sợ ai nấy đều có thêm dũng khí.

“Được rồi! Các ngươi mau nhảy đi! Lửa sắp lan lên trên rồi!” Vương Viễn nói nốt câu cuối, sau đó ra hiệu với Trương Vô Kỵ hiện đang đứng dưới tháp.

Người trong tháp nhìn thấy giáo chủ Ma giáo Trương Vô Kỵ thì vẫn khá nghi ngờ. Để xóa bỏ hoài nghi, phái Võ Đang xung phong nhảy trước... lần lượt từ trên tháp cao lao xuống. Trương Vô Kỵ không phụ sự mong đợi của mọi người, đỡ lấy toàn bộ người phái Võ Đang, đồng thời cho bọn họ uống thuốc giải Nhuyễn Cân Tán.

Toàn bộ người phái Võ Đang được cứu, những môn phái càng vững tin hơn, không còn khủng hoảng nữa, thi nhau nhảy xuống tháp như sủi cảo chui tọt vào nồi.

Người xuống đất càng ngày càng nhiều, đồng nghĩa người trong tháp cũng vơi dần đi. Thấy không còn ai nhảy xuống nữa, Trương Vô Kỵ - lúc này mặt đã tái nhợt và ướt đẫm mồ hôi – quay sang hỏi Vương Viễn: “Trong tháp không còn ai nữa chứ?”

Xem ra đỡ người từ trên cao nhảy xuống rất phí sức, một cao thủ tuyệt đỉnh như Trương Vô Kỵ mà cũng sắp không gắng gượng nổi.

“Hẳn là hết rồi!” Vương Viễn liếc nhìn đoàn người một lượt, nhíu mày nói: “Sao ta cứ cảm giác thiếu thiếu ai đó...”

“Thiếu ai?” Trương Vô Kỵ mờ mịt hỏi.

Triệu Mẫn đang bị Vương Viễn túm cổ đột nhiên khó chịu nói: “Trương Vô Kỵ, sao tình nhân của ngươi còn chưa xuống?”

“Chỉ Nhược!!!”

Trương Vô Kỵ nghe thấy Triệu Mẫn nói vậy thì nhất thời nóng nảy, vội vàng nhìn lên đỉnh tháp, đồng thời hô lên: “Không ổn rồi, Diệt Tuyệt sư thái và Chu cô nương còn chưa xuống.”

“Thảo nào!”

Vương Viễn chợt lên tiếng: “Ta cứ cảm thấy thiếu thiếu ai đó, hóa ra là thiếu Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi.”

Trong đám cao thủ phái Nga Mi được cứu không có Diệt Tuyệt sư thái.

“Chu cô nương, ngươi mau nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi.” Trương Vô Kỵ xắn tay áo lên, hướng về phía đỉnh tháp hô to, sẵn sàng đón người nhảy xuống bất cứ lúc nào.

“Thiếu cái rắm!”

Nhưng Trương Vô Kỵ vừa mới dứt lời, trên đỉnh tháp vọng xuống một giọng nói quen thuộc, một cái đầu thò ra ngoài cửa sổ, giận dữ mắng mỏ Trương Vô Kỵ: “Diệt Tuyệt sư thái ta khác với những người khác, cho dù chết cũng phải chết có khí phách, xưa nay chính tà không đội trời chung, Diệt Tuyệt ta không cần người của Ma giáo giúp đỡ.”

Nhờ ánh lửa, Vương Viễn thấy rõ được người trên khung cửa, đó là một thiếu phụ vô cũng xinh đẹp, chẳng qua là lông mày hơi lệch xuống trông khá kỳ quái, người đó chính là chưởng môn phái Nga Mi – Diệt Tuyệt sư thái.

Nghe Diệt Tuyệt sư thái cứng rắn nói vậy, Vương Viễn không khỏi cảm thấy rất kính nể.

Đối mặt với sinh tử, cao thủ chính phái Thiếu Lâm và Võ Đang không hề tỏ thái độ quá gay gắt với quan hệ hai bên chính tà, cùng lắm chỉ ngần ngại vị sợ bị Trương Vô Kỵ lừa gạt, cho đến khi phái Võ Đang nhảy xuống trước mọi người mới hoàn toàn tin vị giáo chủ Ma giáo kia.

Chỉ có một mình Diệt Tuyệt sư thái không muốn nợ Trương Vô Kỵ, thà chết chứ không chịu để người Ma giáo cứu mình.

Trong chốn giang hồ bất kể là người chơi hay NPC đều không thích Diệt Tuyệt sư thái, nhưng ấn tượng của Vương Viễn với bà rất tốt, bởi vì trong mắt hắn, chỉ có Diệt Tuyệt sư thái mới là một người chính phái chân chính, dù bà hơi cổ hủ nhưng chưa bao giờ bỏ qua nguyên tắc của mình.

Người có nguyên tắc không thể nói là người xấu, cũng không chắc làm người ta thích, tín ngưỡng này vừa khéo khiến người xung quanh cảm thấy kính sợ, cực kỳ giống chủ nhiệm lớp hồi trung học của Vương Viễn.

Dĩ nhiên, tôn kính là tôn kính, hành động này của Diệt Tuyệt sư thái rõ ràng là đang gây khó dễ với Vương Viễn.

Nhiệm vụ của hắn là cứu tất cả cao thủ sáu phái lớn bị bắt nhốt, khi nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi Diệt Tuyệt sư thái là tỏ vẻ có chết cũng không muốn để Trương Vô Kỵ cứu mình khiến hắn nhức đầu không thôi. Có chuyện gì đợi xong nhiệm vụ hẵng bàn, đừng dùng mạng mình để phân cao thấp với người ta chứ!

“Sư thái, ta là Ngộ Si! Ngài còn nhớ ta không?”

Vương Viễn thấy Diệt Tuyệt sư thái kiên quyết không chịu nhảy xuống thì vội la lên.

“Hóa ra là Ngộ Si!”

Diệt Tuyệt sư thái nghe thấy giọng nói của Vương Viễn thì dịu lại hẳn, cúi đầu nhìn hắn rồi xụ mặt khiển trách: “Ngộ Si, ngươi thân là người xuất gia, sao lại đi ôm một cô nương, còn ra thể thống gì nữa!”

“A di đà phật!”

Vương Viễn niệm một tiếng phật hiệu thật dài: “Trong mắt vô tướng, trong lòng vô tướng, ở trong mắt tiểu tăng, Triệu cô nương giống như những người khác, sao lại phân chia nam nữ ở đây.”

Vương Viễn nói cực kỳ oai phong lẫm liệt, như chuông lớn thời Chu rung lên chấn động lòng người. Ai nấy đều không khỏi kính nể trong lòng, cảm khái rằng: “Hòa thượng này tuổi còn trẻ mà cảnh giới Phật pháp đã cao như vậy, đúng là cao tăng đắc đạo.”

Chỉ có Hắc Bạch Cẳng ngồi dưới chân Vương Viễn bĩu môi, liếc xéo một cái như đang nói: “Nếu không phải ngươi cưỡi lên lưng ta thì thiếu chút nữa ta đã tin mấy lời ma quỷ này.”

“A di đà phật, là cảnh giới của lão ni thấp!” Diệt Tuyệt sư thái nghe vậy thoáng sửng sốt, sau đó cất lời: “Trong chốn võ lâm chỉ có mình ngươi là để ý đến Diệt Tuyệt ta, đáng tiếc sau này không thể cùng ngươi thảo luận Phật pháp nữa.”

“Đừng vậy chứ sư thái, ngài muốn chết trên đó thật à? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun? Mọi người không phải đều xuống hết rồi sao?” Vương Viễn nóng ruột nóng gan bắt đầu can ngăn, khuyên giải Diệt Tuyệt sư thái. Chết tử tế chẳng bằng còn sống, được Trương Vô Kỵ cứu có phải chuyện mất mặt gì đâu, dẫu sao cao thủ sáu phái lớn đều ở đây, mất mặt cũng là cả đám người, chẳng ai đi cười mình cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận