Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 331: Lật kèo

“Được lắm!”

Vương Viễn nổi giận nói: “Hóa ra các người đã sớm cấu kết với nhau làm việc xấu.”

“Đại sư nói chuyện phải có bằng chứng!” Mã phu nhân đáp: “Tuy ngươi là ái đồ của Huyền Từ đại sư, nhưng cũng không thể ngậm máu phun người được. Việc Kiều Phong tới nhà ta ăn trộm, và đánh rơi chiếc quạt xếp này là sự thật, cớ gì lại cắn ngược lại ta một miếng?”

“Thật sự là quạt của Kiều Phong sao?”

Thấy Mã phu nhân cũng đã nói như vậy rồi, mọi người lại kinh ngạc. Bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, toàn bộ chứng cứ đều hướng về Kiều Phong.

Tuy mới đầu chính là như thế, nhưng phần lớn mọi người đều tin thái độ làm người của Kiều Phong. Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vẫn không nhịn được mà có chút bất ngờ.

Mà Vương Viễn thì lại mỉm cười, mục đích của hắn chính là khiến chính miệng Mã phu nhân thừa nhận chiếc quạt này là của Kiều Phong, chỉ cần nàng ta thừa nhận thì sẽ giẫm một chân vào bẫy.

“Từ trưởng lão!”

Lúc này, Mã phu nhân nhìn Từ trưởng lão và nói: “Tiểu nữ tử ta nói chuyện hiên nhiên không được xem trọng, ngài là người đức cao vọng trọng ở trong bang, vẫn xin ngài nghiệm chứng một chút.”

“Được được được!”

Từ trưởng lão gật đầu, sau đó mở rộng quạt giấy, mặt quạt chậm rãi lộ ra.

Vương Viễn thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thiếu đạo đức.

Người khác không biết chiếc quạt này là thật hay giả, nhưng hiển nhiên Vương Viễn thì biết. Hình dạng giả có thể kéo dài ba mươi phút, hiện tại đã đến thời gian hiệu lực rồi.

“Thứ này…”

Cùng với mặt quạt được lộ ra, Từ trưởng lão trừng mắt, lập tức sửng sốt, kịch bản hiển nhiên cũng bị lệch đi so với trước đó.

“Sao thế? Chiếc quạt này rốt cuộc có phải của Kiều bang chủ hay không?” Mã phu nhân đã tính trước mọi việc hỏi.

“Đây… đây đây đây…”

Từ trưởng lão “đây” nửa ngày vẫn không nói được lời nào khác, trong nét mặt lộ ra vẻ hoang mang.

“??”

Mã phu nhân thấy thế, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Đúng lúc này, Vương Viễn cười lạnh và nói: “Từ trưởng lão, nói đi chứ, rốt cuộc chiếc quạt này có phải của Kiều bang chủ hay không? Nếu ngươi không nhận ra thì mở ra cho người khác nhìn một chút, có lẽ có người nhận ra nó thì sao, ngươi sẽ không không dám làm chứ.”

“Ta… ôi!”

Dưới sự thúc ép của Vương Viễn, Từ trưởng lão cũng bất đắc dĩ, dứt khoát thở dài một tiếng, rồi xoay tay để lộ mặt chiếc quạt giấy ra ngoài, bày ra trước mặt mọi người.

Chỉ thấy mấy mỹ nữ xinh đẹp được vẽ trên mặt quạt, tuy thoạt nhìn không trăng hoa cho lắm và có chút xúc phạm, nhưng hiển nhiên cũng được làm từ tay danh gia.

Người Cái Bang đều là hạng người thô tục, tất nhiên sẽ không để ý đến vậy, huống chi bên cạnh bức tranh còn đề một bài thơ phong lưu. Rõ ràng cũng không phù hợp với khí chất của loại đàn ông khô kệch như Kiều Phong, nhưng khi mọi người nhìn thấy con dấu ở phía sau cùng của mặt quạt, trong phút chốc tất cả đều lặng ngắt như tờ.

Chỉ nhìn thấy trên con dấu được khắc bằng thể chữ triện – Bạch Đà thiếu chủ Âu Dương Khắc.

"Âu Dương Khắc?"

Đại Võ Tiên là một kiểu game theo cốt truyện quần hiệp, toàn bộ NPC ở bất cứ bối cảnh triều đại nào, về cơ bản đều trong một thế giới lớn.

Các vị đang ngồi, tự nhiên cũng biết đến Bạch Đà Sơn của Tây Vực, cùng với danh tiếng của Bạch đà thiếu chủ Âu Dương Khắc.

Thấy Mã phu nhân vậy mà lại lấy ra cây quạt của Âu Dương Khắc, nhất thời mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Một lát sau, hiện trường ồ lên một mảnh.

Tuy rằng võ công của Âu Dương Khắc tầm thường, nhưng danh tiếng lại vô cùng vang dội. Dù sao uy danh thúc thúc của gã - Âu Dương Phong vẫn còn đấy.

Âu Dương Khắc là ai, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.

Tên này phong lưu thành thói, vô cùng háo sắc, đến mức gây tai vạ đến vô số nữ tử. Danh tiếng trên giang hồ từ trước đến nay đều không tốt, nhưng vì chú ruột bên ngoài cường hãn, mọi người cũng không có cách gì đối phó gã.

Lúc này Mã phu nhân lại lấy ra cây quạt của Âu Dương Khắc, tình tiết trong này cũng không có gì phức tạp, cũng có thể khiến người ta muốn nhổ vào.

Nếu như Mã phu nhân là một người đàn bà thôn dã bình thường thì thôi, Âu Dương Khắc cho dù háo sắc thế nào, dựa vào thân phận của hắn cũng không đến mức thèm khát.

Nhưng hết lần này đến lần khác Mã phu nhân lại là một thiếu phụ có gương mặt đẹp động lòng người, cây quạt của Âu Dương Khắc xuất hiện bên trong phòng Mã phu nhân, chậc chậc chậc...

"Thu hoạch ngoài ý muốn, thu hoạch ngoài ý muốn."

Dâm tặc gặp mặt thiếu phụ thì có thể có chuyện gì tốt.

Người chơi hóng hớt xung quanh, thấy một cảnh như vậy đều kêu lên hưng phấn, mấy nghìn chữ đồng nghiệp văn lưu loát nhảy ra trong đầu.

Còn về phần Mã phu nhân thì triệt để luống cuống.

Dựa vào sự khôn khéo của nàng, tự nhiên không khó khăn gì để tưởng tượng đến hậu quả khi cây quạt của Âu Dương Khắc xuất hiện trong tay mình.

"Không... Không thể nào!"

Mã phu nhân kinh hoảng nói: "Cây quạt này... Là hòa thượng kia gạt ta!!"

"Có ý gì?"

Vương Viễn cau mày nói: "Cây quạt này có cái gì liên quan đến ta? Không phải tự ngươi nhặt được sao?"

Nói đến đây, Vương Viễn quay đầu lại hỏi Toàn Quan Thanh: "Đúng không, Toàn đà chủ?"

"..."

Toàn Quan Thanh biết được bản thân cùng với Mã phu nhân bị Vương Viễn cho là cùng một giuộc, sao dám nói thêm gì, vội vã cúi đầu không dám nhìn Vương Viễn.

"Cầm cây quạt của một dâm tặc đến giả làm quạt của Kiều bang chủ, còn dám thề son sắt đã giao cho Từ trưởng lão kiểm tra. Nói như vậy, Từ trưởng lão và Mã phu nhân không phải là cùng một phe sao." Giải quyết xong Toàn Quan Thanh, Vương Viễn lại nhìn Từ trưởng lão hỏi.

Từ trưởng lão sao dám thừa nhận chuyện này, vội vàng nói: "Không không không, từ trước đến nay lão phu đều lấy lí lẽ để phục người, đến đây cũng chỉ là dựa vào thân phận để xác nhận chuyện này, những cái khác cũng không dám nói bừa."

Từ trưởng lão vội vàng xua tay, bày tỏ mình với việc này không liên quan, chính lão cũng chỉ là một trưởng bối tới đây để làm chứng.

"Nói vậy thì việc này là do Mã phu nhân làm?" Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Âu Dương Khắc thì mọi người đều biết, cho dù háo sắc, nhưng cũng là một công tử phong lưu phóng khoáng, Bạch Đà Sơn và Cái Bang lại có hiềm khích, Mã phu nhân, việc này là ngươi không phúc hậu nha."

Bạn cần đăng nhập để bình luận