Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1036: Ngư Võng Trận

"Duang!"

Một tiếng kim loại va chạm vang lên, kình lực từ trọng kiếm của Đạo Khả Đạo bị triệt tiêu, chưởng lực của Công Tôn Chỉ lại dư thế không dứt, Đạo Khả Đạo bị một chưởng này đánh bay, ngã xuống đất.

Trong lúc Công Tôn Chỉ đánh lui Đạo Khả Đạo, công kích của Tống Dương cũng thất bại, rơi xuống đất quay người triệt tiêu thời gian cứng ngắc sau công kích, đánh ngược một quyền [Không Minh Vô Vật] tới trước ngực Công Tôn Chỉ. Hai chân Công Tôn Chỉ đạp mặt đất, nhảy ra sau từng bước khoảng ba trượng mới tránh thoát một quyền của Tống Dương, hai tay co rụt vào trong ống tay áo.

Xoẹt!

Hai thanh binh khí một đen một vàng xuất hiện trên tay ông ta.

Màu đen là một thanh kiếm, màu vàng là một thanh đao, đều có răng cưa, trông cực khủng bố.

Lại thêm một chiêu thất bại, thấy Công Tôn Chỉ móc binh khí ra thì Tống Dương đẩy một tay về phía trước, một chưởng lực cách không đánh sang, từ khoảng cách ba trượng chụp tới trước mặt Công Tôn Chỉ.

[Bạch Hồng Chưởng Lực]

"Tốt tốt tốt! Võ công cô nương này thật là lợi hại!"

Công Tôn Chỉ thấy chưởng lực của Tống Dương cường hãn như thế không khỏi cảm thán một tiếng, hai tay giao nhau đón đỡ.

"Duang!" Chưởng lực của Tống Dương đánh lên binh khí, lập tức tiêu tán trong vô hình.

"Ha ha ha!"

Đỡ được chưởng lực của Tống Dương, Công Tôn Chỉ cười đắc ý: "Các ngươi..."

Nhưng mà lời của Công Tôn Chỉ còn chưa dứt, thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Vương Viễn vượt qua khoảng cách mấy thước, xuất hiện trước mặt Công Tôn Chỉ.

Chân phải đạp càn vị, tay phải quơ một vòng, một chưởng thật mạnh đẩy về phía trước, vỗ lên người Công Tôn Chỉ.

"Rầm!"

Công Tôn Chỉ bất ngờ không đề phòng ăn một chưởng, bị Vương Viễn đánh dính lên vách tường, khắc họa ra một hình người trên vách tường đó.

Nhưng khiến cho ba người Vương Viễn kinh ngạc là, tuy Công Tôn Chỉ này ăn một chưởng lại không chịu một chút sát thương nào.

"Gì thế này?"

Thấy Công Tôn Chỉ lông tóc vô thương, mấy người Vương Viễn có chút kinh ngạc.

Rõ ràng đã đánh trúng ông ta rồi, dựa vào chưởng lực của Vương Viễn, cho dù là BOSS cứng rắn chịu một chưởng cũng không thể nào lông tóc vô thương được.

"Hừ!"

Mọi người còn đang kinh ngạc thì Công Tôn Chỉ lại không nén được giận gào lên: "Ngày vui của lão phu, vốn muốn tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu các ngươi đã tìm đường chết, vậy ta tiễn các ngươi một đoạn. Ngư Võng Trận!"

"Xoẹt!"

Công Tôn Chỉ vừa ra lệnh, đệ tử Tuyệt Tình Cốc trong đại sảnh lập tức tản ra, vây quanh ba người Vương Viễn.

"Thiên La Địa Võng!"

Phàn Nhất Ông quát lớn một tiếng, chúng đệ tử Tuyệt Tình Cốc lập tức quăng lưới đánh cá trong tay về phía ba người.

Tống Dương có Lăng Ba Vi Bộ, Vương Viễn có Thần Hành Bách Biến, tốc độ hai người cực nhanh, hơn nữa còn đang đứng ở rìa, nên chỉ cần hơi động một chút đã thoát khỏi phạm vi đánh tới của lưới đánh cá.

Đạo Khả Đạo đã trúng một chưởng của Công Tôn Chỉ, bị đánh nằm giữa đại sảnh chưa kịp hồi khí, đương nhiên không kịp né tránh, vì thế bèn rút trường kiếm khua về phía lưới đánh cá, đồng thời còn không quên khinh bỉ Công Tôn Chỉ: "Cái lưới cá rách nát này mà cũng muốn bắt lão tử!"

"Hừ!"

Công Tôn Chỉ cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

"Ầm!"

Cùng lúc đó, trường kiếm của Đạo Khả Đạo va chạm với lưới đánh cá tóe ra mấy tia lửa nhỏ. Đạo Khả Đạo trực tiếp bị lưới đánh cá phủ lấy.

"Bố khỉ?"

Vương Viễn và Tống Dương thấy thế đều cực kỳ kinh ngạc. Lưới đánh cá này thoạt nhìn mềm mại như vậy, không ngờ lại làm bằng kim loại.

Thứ đồ chơi này là thứ đáng ghét nhất, tính mềm mại có thể chịu lực, lại có tính kim loại không dễ dàng xé rách, cương nhu có đủ, cực kỳ khó chơi.

"Phập! Phập!"

Ngay sau đó, từng âm thanh đao cắm vào thịt vang lên, những lưỡi dao treo trên lưới đánh cá cắm vào cơ thể Đạo Khả Đạo.

- 233

- 233

- 233

...

Mấy con số mất máu liên tiếp bay lên tựa như đang cười nhạo Đạo Khả Đạo trong vô hình, thanh máu trên đầu Đạo Khả Đạo trong nháy mắt thấy đáy.

"Thu!"

Phàn Nhất Ông lại ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử Tuyệt Tình Cốc nhanh chóng thu lưới đánh cá, Đạo Khả Đạo bị trói gô lại ném xuống đất.

Ngư Võng Trận này thật không đơn giản, đừng nói Đạo Khả Đạo, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh như Chu Bá Thông mà bị cái lưới đánh cá này phủ lấy thì cũng khó trốn khỏi kết cục bị bắt.

"Xong đời!"

Thấy một màn như vậy, Vương Viễn cảm thấy hoảng sợ.

Công Tôn Chỉ này đã đủ quỷ dị, mà Ngư Võng Trận trong tay ông ta còn quỷ dị hơn nữa.

Đạo Khả Đạo chính là cao thủ tốt nhất của phái Cổ Mộ, thế mà chưa trụ được bao lâu đã bị đánh gần chết rồi bắt lại, có thể thấy được uy lực của Ngư Võng Trận này.

Vốn tưởng rằng, tên Dương Quá này võ công không kém, tới cứu cô cô của hắn ta thì cũng phải giúp được chút ít. Kết quả vừa tới cửa đã bị độc hoa Tình phát tác nằm trên đất nửa sống nửa chết.

Hiện tại Đạo Khả Đạo đã bị bắt, đội ngũ chỉ còn lại hai người Vương Viễn và Tống Dương.

Nếu chỉ có Công Tôn Chỉ thì hai người còn có thể thử một lần, nhưng hiện tại còn có thêm Ngư Võng Trận, hiển nhiên bọn họ đánh không lại.

"Lui!"

Suy nghĩ xong, Vương Viễn trực tiếp hạ lệnh rút lui cho Tống Dương.

Tống Dương cũng không do dự, xoay người chạy ra khỏi đại sảnh.

"Chạy đâu!"

Thân hình Phàn Nhất Ông chợt lóe, kéo lưới đánh cá nhảy tới sau lưng Tống Dương, những đệ tử khác của Tuyệt Tình Cốc cũng ra tay, lưới đánh cá trong tay đột nhiên tung ra, phủ về phía sau lưng Tống Dương.

Thấy Tống Dương cũng sắp bị bắt, Vương Viễn lắc mình một cái vọt tới dưới lưới đánh cá, hai tay hợp lại sử dụng [Kim Cương Bái Tháp].

"Keng keng keng!"

Lưới đánh cá giống như không thể khống chế, bị kim quang trên người Vương Viễn hút lại.

Lưỡi dao đánh lên người Vương Viễn phát ra tiếng kim loại va chạm. Tống Dương nhân cơ hội chạy ra khỏi đại sảnh, thi triển Lăng Ba Vi Bộ, trong nháy mắt bỏ chạy vô tung vô ảnh.

Lưới đánh cá thì ép chặt Vương Viễn xuống dưới đất.

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông vào!"

Công Tôn Chỉ thấy Vương Viễn không biết lượng sức chủ động tiến vào trong lưới đánh cá thì không nhịn được khinh bỉ: "Tên hòa thượng ngươi lúc này còn thương hương tiếc ngọc, đừng nói là không biết sự lợi hại của độc hoa Tình kia của ta nhé."

Bạn cần đăng nhập để bình luận