Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 472: Xàm vừa thôi!

"Ngươi bị ngốc à?"

Vương Viễn thấy Kiều Phong không phản kháng nữa thì tức không chịu được. Nếu không phải đang bị Bạch Hạc Lưỡng Sí quấn lấy đến phát phiền, hắn thực sự muốn chạy lại đá cho Kiều Phong hai phát.

Ông đây vì cứu ngươi mà xử cả người sư môn lẫn bạn bè đấy, nhưng ngươi lại ở đây chờ chết… Ta đúng là nhìn lầm người.

Ngay cả đám người Cái Bang thấy bang chủ khi xưa bị người ta chém thành như vậy cũng nhốn nháo liếc mắt nhìn, thực sự không đành lòng nhìn thẳng.

So với nhân sĩ giang hồ, người chơi để ý đến hiệu quả và lợi ích nhiều hơn.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thấy Đan Chính bổ một đao khiến Kiều Phong bị thương nặng mà y cũng chẳng thèm phản kháng thì kêu lên: "Mau đến chém đầu Kiều Phong!"

Trong lúc hô hào gã đã móc ra một quả cầu tròn đập xuống đất.

"Bùm" một tiếng. Một làn sương mù bốc lên, đẩy lùi Tống Dương đang áp chế gã.

Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng thôi không quấn lấy Vương Viễn nữa, hai người một trước một sau lao thẳng đến chỗ Kiều Phong.

Vương Viễn và Tống Dương dĩ nhiên sẽ không để bọn họ hành động thành công, cả hai hăm hở lao lên truy đuổi…

Nhưng xét cho cùng hai người cũng không phải người chơi thuộc loại hình tốc độ, trong chớp mắt, Bạch Hạc Lưỡng Sí và Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đã bay tới bên cạnh Kiều Phong, hai người một bên cầm kiếm, một bên dùng chưởng, một trái một phải sử dụng sát chiêu đánh vào điểm yếu hại của y.

Trong trò chơi, một khi NPC từ bỏ chống trả sẽ tiến vào trạng thái của người bình thường, một thân khí huyết hoàn toàn không có tác dụng, dù là Boss cấp cao như Kiều Phong khi trúng đòn tấn công của hai người kia cũng chắc chắn phải chết oan chết uổng.

"Muốn chết!"

Mắt thấy Kiều Phong sắp chết bởi hai đòn đánh, Vương Viễn hoàn toàn nổi giận, chợt quát một tiếng, hai tay nâng lên mười phần nội lực, chia ra ngưng tụ [Nhất Phách Lưỡng Tán], ngay sau đó thình lình vỗ về phía trước, hai đạo Phách Không Chưởng đập thẳng đến lưng hai người kia.

Hai chưởng [Nhất Phách Lưỡng Tán] này ngưng tụ mười phần nội lực của Vương Viễn. Nội công của Bạch Hạc Lưỡng Sí và Huỳnh Hoặc Thủ Tâm có thâm hậu đến thế nào, trúng một chưởng này rồi khẳng định cũng đi đời nhà ma.

Vương Viễn không muốn thân phận bại lộ nên tận lực không sử dụng đến Kim Cương Bất Hoại Thần Công và Nhất Phách Lưỡng Tán, nhưng bây giờ không dùng không được.

"Ầm! Ầm!"

Ngay khi chưởng lực của Vương Viễn vỗ đến định giết chết hai người Bạch Hạc Lưỡng Sí và Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thì đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng hô to, kế đó có người vọt đến với xu thế cực kỳ hăm hở đâm sầm vào người Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm bị lực đạo to lớn kia huých bay thẳng ra ngoài, cơ hồ cùng lúc đó lại có một bóng người khác huých vào người Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Nhược điểm của phái Hoa Sơn chính là nội công, nội công của Bạch Hạc Lưỡng Sí nhờ cắn thuốc tăng lên mới hùng hậu được như vậy, thuộc tính cơ bản tất nhiên không so được với Huỳnh Hoặc Thủ Tâm. Tên đáng thương này bị ám khí hình người đập chết.

"Hử?"

Vương Viễn hơi giật mình, một chiêu này sao trông quen vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đầu tường có một đại hán đang đứng, đại hán kia trông khôi ngô vô cùng, trên mặt che miếng vải đen, chỉ để lộ mỗi hai con mắt.

Chính đại hán này đã biến hai tên xui xẻo đi phục kích Kiều Phong kia thành ám khí, đập bay hai người bọn họ, khiến đòn tấn công của Vương Viễn thất bại… Song may mà đại hán này kịp thời đánh bay hai người kia đi, nếu không chưởng lực của Vương Viễn rơi lên người cả hai xong khẳng định sẽ không che giấu thân phận được nữa.

"A…"

Đôi mắt đen láy che dưới tấm vải đen sắc bèn liếc nhìn hai bàn tay Vương Viễn, hiển nhiên gã này biết chiêu [Nhất Phách Lưỡng Tán].

"Còn có người giúp đỡ tên cẩu tặc Kiều Phong à?"

Quần hào trong nội viện thấy đại hán trên tường thì lập tức giật mình, la hét nhấc binh khí lên định xông về phía trước.

"Hừ hừ!"

Đại hán che mặt khinh thường hừ lạnh một tiếng, hất tay phải lên, một chiếc dây thừng dài vung ra, quét ngang về phía quần hùng. Cả đám nhốn nháo giơ binh khí lên đón đỡ.

Mà đúng lúc này, dây thừng dài đột nhiên chuyển hướng, ngoặt lại quấn ngang hông Kiều Phong, đại hán kia dùng sức kéo, y đã bị gã lôi vào tay.

"Ngươi muốn làm gì?"

Vương Viễn nhìn thấy cảnh này thì chấn động, cùng Tống Dương lao lên cướp lại Kiều Phong.

Đại hán kia hơi híp mắt lại, hất dây thưng trong tay lên, đầu dây phân thành hai tàn ảnh chia ra quất về phía Vương Viễn và Tống Dương.

Hai người đột nhiên dừng lại, một chân đáp xuống đất, cổ chân xoay chuyển, quay người sang hai bên khác nhau, như thể cả hai đã tập đi tập lại vô số lần, động tác giống nhau như đúc, chỉ có phương hướng khác biệt mà thôi.

"Vút!"

Dây thừng bị hai người tránh thoát.

"Ha ha! Hai vị có thân pháp tốt đấy!"

Đại hán kia bật cười, mang theo Kiều Phong, lên xuống mấy lần đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Vương Viễn không tự lượng sức mình, định tung người leo lên tường đuổi theo, Tống Dương đã đạp cho một phát vào đầu gối, khiến hắn suýt chút nữa thì ngã bổ nhào.

"Ngươi điên hả?" Vương Viễn nổi nóng, làm bộ định đập một phát cho Tống Dương chết tươi.

"Hừ!"

Tống Dương hừ lạnh bảo: "Di Tinh Hoán Đẩu! Ngươi chối nữa đi!"

"Ta..."

Vương Viễn đỏ bừng mặt, hạ bàn tay xuống.

"Biết rồi còn đi giúp ta làm chi?" Vương Viễn bĩu môi: "Rốt cuộc là ngu hay không ngu đây?"

"Xàm vừa thôi!" Tống Dương trợn mắt nhìn Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận