Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 128: Rừng Hổ Gầm hố cha 1

Vương Viễn không chút hoang mang, giơ một chân lên dùng sức đá về phía trước.

"Pằng!"

Đầu của Ban Lan Hổ vừa mới đến gần mông thì đã bị Vương Viễn đạp một cước vào mặt.

Đồng thời Vương Viễn cũng mượn lực này để nhảy về phía sau, hắn buông tay phải ra, tay trái lại kéo mạnh về sau.

"Phập!"

Một tiếng động quỷ dị vang lên, một đống hình ảnh bị làm mờ bị Vương Viễn dùng tay trái lôi ra khỏi cúc hoa của Ban Lan Hổ.

-18000

Trong nháy mắt, thanh máu trên đầu Ban Lan Hổ đã xuống tận dưới đáy.

Đáng thương con cọp chân sau đạp mấy lần địa sau, tại chỗ buông tay nhân gian.

"A di đà phật!"

Thấy con hổ lớn trước mặt bị mình móc lỗ hậu, ruột đứt từng khúc, Vương Viễn cũng kinh hãi không thôi.

Vương Viễn chỉ có sở thích kỳ quái mà thôi, cũng không phải là loại người tàn bạo.

Ai nghĩ tới Ác Long Đào Tâm Thủ lại độc ác như vậy, móc được tim thì thôi, thậm chí còn khoét được cả ruột. Con mẹ nó, khẩu vị của nhà thiết kế ra trò chơi này quả thật cũng rất nặng.

Cũng may trò chơi đã kiểm soát rất chặt chẽ về độ đẫm máu. Tuy rằng Ban Lan Hổ chết thảm, nhưng dưới sự tối ưu hóa của hệ thống, tình cảnh cũng không khốc liệt cho lắm. Nếu không cho dù tố chất tâm lý của Vương Viễn có tốt thế nào, lần này chắc chắn cũng sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Công pháp đồ thủ của Vương Viễn có hai bộ, ‘Dã Cầu quyền’ và ‘Ác Long Đào Tâm Trảo’. Sát thương của Dã Cầu quyền rất thấp, chỉ có thể dùng để khống chế, sức sát thương đều phải dựa vào Ác Long Đào Tâm Trảo này.

Có điều kỹ năng chết tiệt này hở một tí là móc nội tạng, quả thật khiến cho người ta hơi khó có thể tiếp nhận, ngửi ngửi tay trái đầy tội lỗi của mình, Vương Viễn dứt khoát rút thiền trượng từ trong lồng ngực ra...

"Vẫn chỉ có ta là từ bi!"

Vương Viễn âm thầm lẩm bẩm một câu: "Được thiền trượng siêu độ, dù sao cũng tốt hơn là tan nát cõi lòng."

Không giống với quái hình người phải lần mò thi thể, quái hoang dã bị giết sẽ tự động rơi xuống nguyên liệu, điều này cũng lược bớt kết cục sau khi chết còn bị người chơi băm thành trăm mảnh.

Ban Lan Hổ chết rồi, cống hiến một tấm da hổ.

Da Ban Lan Hổ hoàn chỉnh (Âm)

Loại hình: Nguyên liệu

Phẩm chất: Tinh lượng

Tác dụng: Có thể dùng để may y giáp, chế tạo phòng cụ.

Nguyên liệu trong Đại Võ Tiên chia làm năm cấp bậc, lần lượt là: Tàn Phá, Phổ Thông, Tinh Lượng, Hoàn Mỹ, Thần Vật

Ngoài việc đánh giá cấp độ chất lượng lông thú dựa vào phẩm chất ra, chủ yếu dựa vào độ nguyên vẹn. Bình thường người chơi giết dã thú dùng vũ khí nhiều, chính vì vậy nên phần lớn đều là lông thú cấp Tàn Phá, thỉnh thoảng mới thấy được cấp bậc Phổ Thông.

Mà tấm da hổ trong tay Vương Viễn có độ nguyên vẹn cực cao, có thể đạt được tới cấp bậc Tinh Lượng.

Nguyên liệu có cấp bậc càng cao, thì cấp bậc trang bị được làm ra càng cao. Tấm da hổ này mà tìm được người thợ khéo léo trong thành gia công một chút, ít nhất cũng phải làm ra một món đồ phòng hộ cấp Lợi Khí.

Khiến Vương Viễn khá khó hiểu là, ở phần sau tấm da hổ có đánh dấu một chữ "Âm", Vương Viễn không hiểu rõ lắm về mấy thứ như nguyên liệu, hoàn toàn không hiểu từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Nhưng mà Vương Viễn tới để làm nhiệm vụ chứ không phải kiếm nguyên liệu. Vì vậy cũng không nghĩ nhiều, thuận tay ném tấm da hổ vào trong túi tiếp tục đi sâu vào rừng Hổ Gầm.

Càng đi vào trong, khí tức âm u lại càng nặng nề, tần suất gặp phải Ban Lan Hổ cũng càng cao hơn.

Với thực lực bây giờ của Vương Viễn tay không giết hổ dễ như trở bàn tay, trong tay cầm vũ khí thì càng thêm dễ dàng.

Suy cho cùng Đại Vi Đà Chử cũng là công pháp cao cấp, bất kể là phẩm chất hay là uy lực, nếu so với Ác Long Đào Tâm Trảo thì mạnh hơn không ít.

Điều khiến Vương Viễn tiếc nuối duy nhất là, lông thú rơi ra khi dùng vũ khí giết Ban Lan Hổ đều là cấp Tàn Phá, thi thoảng có vài tấm da hổ nguyên vẹn, đều là cấp Phổ Thông. Hiển nhiên giá trị của loại lông thú cấp bậc này kém xa tấm cấp Tinh Lượng đầu tiên.

Dù vậy, Vương Viễn cũng không tiếp tục dùng chiêu thức độc ác Ác Long Đào Cúc Thủ nữa.

Thật con mẹ nó, chiêu thức kia cũng quá ghê tởm đi. Dù sao Vương Viễn cũng chỉ là người chơi game thôi, kiếm ít tiền lời không có vấn đề gì. Nếu khiến cho bản thân bị ghê tởm thì không khác gì được một mất mười.

Đương nhiên, vấn đề bây giờ Vương Viễn phải đối mặt không phải là vấn đề cấp bậc của lông thú, mà là vấn đề về mục tiêu nhiệm vụ.

Lão hòa thượng Huyền Từ cũng thật là độc ác. Sai Vương Viễn đến rừng Hổ Gầm giết Hổ Sơn Quân mà cũng không nhắc nhở Vương Viễn rừng Hổ Gầm này lớn như thế nào. Đi lòng vòng hơn một tiếng, Vương Viễn đột nhiên phát hiện bản thân lạc đường rồi.

Không sai, chính là lạc đường.

Tất cả địa hình rừng rậm trong trò chơi đều không có toạ độ, hơn nữa trong rừng Hổ Gầm này còn bao phủ bởi một lớp sương mù. Nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh tối đen như mực. Đừng nói là người có cảm giác về phương hướng kém như Vương Viễn, cho dù là lão tài xế ở cái chỗ này cũng phải mất phương hướng.

Hàng yêu phục ma trừ hại cho dân, ngay cả đường còn không tìm được thì làm cái rắm.

Hiện tại Vương Viễn vô cùng hoài nghi lão trọc gian xảo Huyền Từ kia vì không muốn truyền thụ công pháp của lão, cho nên cố ý lừa hắn đến cái chỗ này tự sinh tự diệt. Dựa vào cái phẩm chất siêu lừa đảo của Huyền Từ, Vương Viễn không hề hoài nghi việc lão có thể làm ra loại chuyện này.

Tìm một con hổ trong khu rừng lớn tối thui như vậy nói thì dễ làm thì khó.

Không biết đã đi lòng vòng bao lâu, da hổ Tàn Phá bên trong ba lô của Vương Viễn phải tích đến bốn mươi năm mươi tấm, da hổ Phổ Thông cũng có bảy, tám tấm. Ở phần sau những tấm da hổ này đều có một chữ "Âm".

Nhưng lòng vòng lâu như vậy, Vương Viễn vẫn không tìm được tung tích của Hổ Sơn Quân...

Bất đắc dĩ, Vương Viễn không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi tương đối an toàn thoát game.

Ăn cơm xong Vương Viễn liền mở diễn đàn lên, sau đó đánh vào ba chữ "Rừng Hổ Gầm".

Đúng là không nói trước được, tuy trong rừng Hổ Gầm không nhìn thấy người chơi nào, nhưng hiện tại cũng đã có không ít người chơi đã từng thăm dò qua nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận