Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 942: Tinh Túc lão tiên Đinh Xuân Thu

“Chuẩn luôn chuẩn luôn!” Vương Viễn gật đầu: “Ngươi nói không sai... ế?”

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, quay phắt đầu lại, chỉ nhìn thấy một người ăn mặc như bà lão đứng ở bên cạnh mình, hai má hồng trên gương mặt khá độc đáo.

Nhìn kỹ một chút, con mẹ nó không phải Cưu Ma Trí thì còn là ai.

Mẹ nó, loại thuật dịch dung này của y cũng thật quá thô, quả thực là xấu không có cách nào nhìn nổi. Đám người Bôi Mạc Đình thấy thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất.

“Phụt!”

Vương Viễn lại càng không nhịn được mà trực tiếp cười thành tiếng.

Được lắm, cũng may trí tuệ của NPC canh cửa không cao, bằng không với cách ăn mặc này của Cưu Ma Trí mà cũng cho y trà trộn vào, vậy Vương phu nhân băm các cô làm phân bón hoa cũng thật không oan uổng.

“Ai đang ở bên ngoài?”

Lúc này, ông già trong phòng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền vung ống tay áo to, một chiếc châm độc màu xanh biếc bay về phía mắt của Vương Viễn.

Người phụ nữ vội vàng thu lại sổ sách trên bàn, nhét vào trong cửa tủ viết là “đi Thanh Ngưu Tây”.

“Là Bích Lân châm!”

Nhìn thấy châm độc phóng về phía mình, trong lòng Vương Viễn cả kinh.

Bích Lân châm này chính là vũ khí độc môn của phái Tinh Túc, lão già này trông có vẻ tiên phong đạo cốt, mà ra tay lại là ám khí ác độc như vậy, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đối mặt với ám khí của cao thủ bắn ra như vậy, Vương Viễn hiển nhiên không dám chậm trễ, vội vàng lùi lại một bước, hai tay chập lại, sử dụng [Kim Cương Bái Tháp].

“Ting!”

Một cây châm mảnh xuyên qua cửa sổ, bắn vào cổ họng của Vương Viễn, tuy rằng châm rất nhỏ, nhưng Vương Viễn lại giống như bị người đấm một quyền lên cổ họng, bị đấm cho lùi về sau nửa bước.

“Đệt mợ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn lợi hại bao nhiêu, thì đám người Một Đám Ô Hợp hiểu rõ cực kỳ, lúc này, thấy hắn bị một thanh châm nhỏ đâm cho lùi về sau nửa bước, tất cả đều rất kinh ngạc.

Đặc biệt là Bôi Mạc Đình, lại càng sợ hãi không thôi.

Uy lực của một châm này chắc chắn còn lâu mới bì kịp được với Đông Phương Bất Bại, nhưng có thể khiến một cây châm có hiệu quả như vậy, thì thiên hạ hiếm có, huống chi châm này còn mang theo độc.

Trong lúc sửng sốt, thân hình của lão già đó lóe lên một cái, đã bay đến trước cửa sổ, tay trái giơ lên, dùng chân khí đánh nát bét cửa sổ, rồi cách cửa sổ, tung một chưởng về phía Vương Viễn.

Vương Viễn lập tức ngửi thấy một mùi tanh.

“Trừu Tủy Chưởng!!”

Lại là võ học của phái Tinh Túc!

“Hây!”

Vương Viễn chưa giải trừ trạng thái vô địch, nên cũng không sợ một chưởng này, hắn lập tức quát một tiếng, tay trái vẽ một vòng, chân giẫm vào vị trí Càn, tung một chưởng về phía trước.

“Grào!”

Một tiếng rồng ngâm, hai lòng bàn tay đối nhau.

[Kháng Long Hữu Hối]!

Hàng Long Thập Bát Chưởng là chưởng pháp tuyệt học, nội lực từ Dịch Cân Kinh của Vương Viễn thì lại hùng hậu đến cực điểm, hai môn tuyệt học này phối hợp lại, mang đến uy lực rất mạnh.

“Ầm” một tiếng.

Lão già và Vương Viễn đều tự lùi lại ba bước.

Hai mắt của Cưu Ma Trí ở bên cạnh tỏa sáng, nhìn chằm chằm Vương Viễn, thầm nghĩ: “Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Giáng Long Thập Bát Chưởng, tiểu hòa thượng này rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Được được được!”

Lão già ấn tay trái xuống, chuyển dời độc kình trong tay lên mặt đất, nói liên tục ba tiếng được: “Tiểu cô nương ngươi tuổi tác còn trẻ mà đã có trình độ như vậy rồi, Tinh Túc lão tiên ta tung hoành thiên hạ đã rất lâu, vẫn là lần đầu tiên gặp phải!”

Giọng nói của lão già vừa dứt, thì một dòng thông tin đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Tinh Túc lão tiên – Đinh Xuân Thu (Uy Chấn Thiên Hạ)

Cấp bậc: 145.

Cảnh giới: Ngạo Thị Quần Hùng.

Võ học tinh thông: Võ học phái Tinh Túc.

Giới thiệu bối cảnh: Đồ đệ bị vứt bỏ của phái Tiêu Dao, sư tổ phái tinh Túc, uy chân thiên hạ bằng độc công.

Võ học đặc thù: Hóa Công Đại Pháp.

“Tinh… Tinh… Tinh Túc lão tiên?”

Nhìn thấy thuộc tính của Đinh Xuân Thu, mấy người Nhất Mộng Như Thị ở phía sau Vương Viễn đều chuyển tầm nhìn lên người Tống Dương, trên gương mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Mẹ nó, đây chính là nhiệm vụ thăng cấp giai đoạn hai của phái Tiêu Dao sao? Thế này cũng quá đáng sợ rồi!

Tuy rằng người chơi ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa đến cấp sáu mươi, nhưng người chơi tham gia đỉnh Hoa Sơn đều đã được làm nhiệm vụ thăng cấp giai đoạn hai của môn phái mình, học võ học cao cấp của môn phái.

Nhưng những nhiệm vụ thăng cấp đó cùng lắm cũng chỉ là đánh BOSS cấp tám mươi thôi, dù sao thì thăng cấp giai đoạn hai là nhiệm vụ mà người chơi cấp sáu mươi nhận, ở độ khó này, BOSS vượt quá người chơi hai mươi cấp là chuyện rất bình thường.

BOSS lớn nhất mà Vương Viễn phải đối mặt khi đi lấy La Hán Phục Ma Công cũng chỉ là Bối Hải Thạch.

Vậy mà nhiệm vụ giai đoạn hai này của Tống Dương lại trực tiếp đánh một tên dã man cấp một trăm bốn mươi lăm, lại còn là BOSS hệ độc.

BOSS hệ độc là khái niệm gì?

Quái khó đối phó nhất trong trò chơi chính là quái độc, quái độc cấp mười còn khó đánh hơn quái bình thường cấp hai mươi, BOSS thì lại càng cao hơn đồng cấp một vài cấp bậc.

Đừng thấy Đinh Xuân Thu chỉ có cấp một trăm bốn mươi lăm, nhưng nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ loại BOSS cấp một trăm năm mươi trở lên như Huyền Từ và Đoàn Chính Thuần, cũng chưa chắc đã là đối thủ của lão.

Lúc này, Vương Viễn cũng không còn thấy ghen tị với Tống Dương nữa.

Ngày thường chỉ thấy trộm ăn thịt chứ không thấy trộm bị đánh! Lúc đầu Tống Dương bị nhét vào Tiêu Dao cốc học cầm kỳ thi họa gì đó, Vương Viễn chỉ cảm thấy phái Tiêu Dao này có hơi não tàn, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, môn phái này đúng là biến thái, trực tiếp tạo ra một đại BOSS siêu cấp để luyện tay với người chơi, đã từng thấy qua đồ vô sỉ, nhưng chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.

Chẳng trách người ta khởi bước chính là cao cấp, giai đoạn hai chính là tuyệt học, sợ là giai đoạn ba là lên thẳng tu tiên ấy chứ.

Không thể chọc vào, không thể chọc vào.

“Hóa ra ngươi chính là Tinh Túc lão tiên Đinh Xuân Thu trong truyền thuyết!”

Nghe thấy danh hiệu của Tinh Túc lão tiên, Cưu Ma Trí cũng nhanh chóng lùi lại vài bước, dường như có hơi kiêng dè lão.

Bạn cần đăng nhập để bình luận