Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1396: Thuyết phục Tiêu Phong

“Được rồi!” Vương Viễn nói: “Tư tưởng của ngươi rất tiên tiến, có phải đã đọc qua mấy bộ sách nước ngoài đúng không.”

“Ừ, lúc rảnh rỗi có đọc qua một chút...” Tiêu Phong gật đầu.

Sau đó Tiêu Phong lại nói: “Không biết tại sao sư đệ lại tới đây? Thời gian qua ngươi không hề quan tâm đến thế sự mà.”

“À thì... Sư huynh à.” Vương Viễn có chút khó xử nói: “Thành Tương Dương đã xảy ra chuyện, ngươi có biết chuyện này không.”

“Ừ! Vừa rồi có phê duyệt tấu chương!” Tiêu Phong nói: “Trong triều có đại thần kiến nghị ta xuất binh hỗ trợ Mông Cổ, thôn tính Đại Tống... Chia cắt Trung Nguyên.”

“Trời má! Sư huynh, ngươi không nên làm như vậy!”

Nghe thấy lời này của Tiêu Phong, Vương Viễn tê cả da đầu, không biết là tên đại thần thất đức nào, lại trình lên tấu chương thiếu đạo đức như vậy.

“Ha ha! Sư đệ cứ yên tâm đi!” Tiêu Phong nói: “Sư huynh ta là người như thế nào ngươi cũng biết mà. Hiện giờ thời buổi loạn lạc, Đại Liêu đang khôi phục nguyên khí, chắc chắn sẽ không tham gia mấy cuộc chiến tranh đó! Chỉ cần ta còn tại vị, ta sẽ không phát động chiến tranh làm khổ bá tánh.”

“Ách...”

Vương Viễn nói: “Chuyện này ấy hả, cũng không nhất định phải như vậy!”

“Thế nào? Sư đệ có ý kiến gì sao?” Tiêu Phong là một người rất khôn khéo, ngay lập tức đã nhận ra sự bất thường của Vương Viễn.

“Ta cảm thấy Đại Liêu chúng ta hẳn là nên đi giúp Đại Tống!” Vương Viễn nói.

“Vì sao?” Tiêu Phong hỏi ngược lại.

“Bởi vì Đại Tống chính là nơi sinh ra chúng ta...” Vương Viễn nói thẳng.

Vương Viễn biết Tiêu Phong mềm cứng không ăn, chỉ có nói về đạo đức thì mới có hiệu quả với y.

Tiêu Phong coi trọng nhất là tình cảm, hơn nữa y sống ở Đại Tống từ nhỏ, Đại Tống chính là một nửa tổ quốc của y, bây giờ tổ quốc gặp nạn, y phải vươn tay giúp đỡ mới đúng.

“Ta biết điều này!” Tiêu Phong thản nhiên nói: “Nhưng huynh đệ ngươi có đã từng nghe qua câu này chưa: “Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính” (Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó). Bây giờ ta là hoàng đế của Liêu Quốc, quyết định của ta sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh hưng suy của quốc gia, ảnh hưởng tới sự yên ổn của muôn vàn bá tánh, ta không thể bởi vì tình cảm cá nhân mà hao tài tốn của phát động chiến tranh được!”

“Việc này...”

Vương Viễn không còn lời nào để nói.

Đúng vậy, trước kia Tiêu Phong là ăn mày, bây giờ Tiêu Phong là hoàng đế, công và tư nhất định phải phân định rõ ràng.

Tiêu Phong lại nói tiếp: “Đại Tống là nơi sinh ra ta, hiện giờ Đại Tống gặp nạn, ca ca chắc chắn sẽ không ngồi yên, ta nguyện một mình theo ngươi tới Tương Dương một chuyến!”

“Đừng... Đừng...”

Vương Viễn vội vàng xua tay nói: “Ngươi là vua của một nước, không thể làm như vậy! Liêu Quốc không có ngươi thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao.”

Đã thế còn có đại thần dâng thư kiến nghị Tiêu Phong xuất binh chinh phạt Đại Tống. Tiêu Phong ở lại thì còn có người áp chế, nếu không có Tiêu Phong, chẳng phải Liêu Quốc sẽ trở nên vô cùng rối loạn sao.

Dù sao cũng là thiết kỵ Mông Cổ chinh phục cả đại lục Á Âu, không phải chỉ cần một vị đại cao thủ qua đó là có thể chủ đạo chiến cuộc được.

Xem ra lý do vì tổ quốc đã thất bại, Vương Viễn lại nghĩ ra một kế khác: “Thật ra Đại Liêu chúng ta xuất binh giúp đỡ Đại Tống cũng chính là vì Đại Liêu!”

“Sao sư đệ lại nói vậy?” Tiêu Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Trong thiên hạ ai cũng coi hòa bình là điều quan trọng nhất, một khi phát động chiến tranh, trên chiến trường sẽ chất đầy xác chết, người khổ nhất vẫn là bá tánh trong thiên hạ! Nếu Mông Cổ xâm phạm bờ cõi, tất nhiên là phải đánh lại, hiện giờ Mông Cổ vẫn chưa quấy rối Đại Liêu, hà cớ gì Đại Liêu chúng ta phải xen vào.”

“Sư huynh à, tuy ngươi là anh hùng cái thế, nhưng ngươi lại suy nghĩ rất thiển cận!” Vương Viễn lắc đầu nói: “Ngươi chỉ nhìn thấy những điều trước mắt mà không nhìn thấy sự phát triển của ngày sau.”

“Ha? Mời sư đệ nói!” Tiêu Phong nói.

“Mông Cổ và Đại Tống ai mạnh ai yếu?” Vương Viễn hỏi.

Tiêu Phong nói: “Đại Tống suy yếu chỉ có sức chống cự, thiết kỵ Mông tung hoành thiên hạ có thể nói là vô địch, tất nhiên là Mông Cổ mạnh!”

“Vậy Đại Tống và Mông Cổ ai chiến đấu tốt hơn?” Vương Viễn lại hỏi.

“Haizz...”

Tiêu Phong thở dài nói: “Từ trước đến nay Đại Tống rất mềm yếu, chiến sự ở biên cảnh thà rằng chịu cống nạp cũng sẽ không khởi xướng chiến tranh, quân Mông Cổ càn quét bốn phương, tất nhiên là Mông Cổ chiến đấu tốt hơn!”

“Thế nên ngươi cảm thấy cuộc chiến ở thành Tương Dương lần này ai sẽ thắng?” Vương Viễn hỏi câu thứ 3.

“Mông Cổ có tỷ lệ thắng lớn hơn!” Tiêu Phong lại đáp.

“Trả lời đúng hết!” Vương Viễn nói: “Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới việc nếu Mông Cổ chiếm được Đại Tống, về sau Liêu Quốc sẽ đi con đường nào chưa? Sư huynh ngươi sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Mông Cổ chỉ ngấp nghé Trung Nguyên, đồng ý cùng chung thiên hạ với Đại Liêu ta chứ.”

“Chuyện này...”

Tiêu Phong ngây người một lúc, sau đó nói: “Sư đệ nói rất đúng... Mông Cổ chắc chắn sẽ không cùng chung thiên hạ với Đại Liêu ta.”

“Đúng là như vậy!” Vương Viễn nói: “Ngươi muốn một vị hàng xóm tốt không đánh nhau không mắng chửi hay muốn một vị hàng xóm lúc nào cũng muốn chiếm đoạt nhà ngươi?”

“Nếu bọn chúng đánh tới đây, chúng ta đánh lại là được!” Tiêu Phong suy nghĩ một lúc, sau đó nói.

Có thể nhìn ra, những lời Vương Viễn nói đã khiến Tiêu Phong động tâm, nhưng yvẫn không muốn xuất binh.

“Ha ha!”

Vương Viễn nói: “Tuy binh lính Đại Liêu ta rất mạnh, nhưng cũng không mạnh hơn Đại Tống là bao.”

Tiêu Phong nói đúng sự thật: “Thật không dám giấu giếm, hai nước giằng co nhiều năm có tới có lui! Đại Liêu cũng không mạnh hơn Đại Tống quá nhiều, hơn nữa Đại Tống giàu có, Đại Liêu chúng ta thì đã hơi suy tàn rồi.”

“Vấn đề chính là ở đó!”

Vương Viễn nói: “Thiên hạ đều biết Đại Tống vô cùng giàu có. Mông Cổ công phá Tương Dương, thuế ruộng của Đại Tống tất nhiên sẽ thuộc về Mông Cổ. Quân Mông Cổ dũng mãnh thiện chiến, lại có thêm thuế ruộng của Đại Tống, ngươi cảm thấy Liêu Quốc chúng ta có thể chống đỡ được bao lâu?”

“...”

Tiêu Phong im lặng không nói gì.

Vương Viễn rèn sắt khi còn nóng nói tiếp: “Mông Cổ tiêu diệt chư quốc Tây Vực, Đại Liêu không có phản ứng gì. Mông Cổ tiêu diệt Đại Tống, chúng ta cũng không hỗ trợ, vậy nếu có một ngày Mông Cổ tiêu diệt Đại Liêu thì còn ai giúp đỡ chúng ta nữa chứ?”

“Nhưng... Đại Liêu vừa mới khôi phục nguyên khí... Sư huynh thật sự không đành lòng để thiên hạ rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc một lần nữa.” Tiêu Phong có chút khó xử nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận