Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1287: Tam Tiếu Tiêu Dao Tán

Hành động đột ngột này khiến Hư Trúc luống cuống tay chân, quần hùng trong cốc thì trợn mắt há hốc mồm, tình thế hết sức khó xử.

“Ha ha, ha ha, ha ha!”

Ngay lúc Hư Trúc không biết nên làm sao để từ chối, Tô Tinh Hà đột nhiên cười phá lên như điên, kế đó hơi thở tắt ngấm.

“Chuyện quỷ gì vậy? Sao đột nhiên lão lại cười?”

Bốn người Vương Viễn lớ ngớ nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng nhẽ Tô Tinh Hà vui quá hóa buồn?

“Đây… Đây… Đây là Tam Tiếu Tiêu Dao Tán của Đinh Xuân Thu!” Tiết Mộ Hoa kiến thức rộng rãi, vừa nghe đã nhận ra đó chính là độc dược độc môn của sư thúc Đinh Xuân Thu.

“Tam Tiếu Tiêu Dao Tán?”

Mọi người nghe vậy, lại ngước mắt nhìn tình cảnh quỷ dị hiện tại thì không khỏi hoảng sợ.

Vương Viễn cũng tê hết cả da đầu, lão già Đinh Xuân Thu này đúng là quá quái dị.

“Ha ha, ha ha, ha ha!”

Đột nhiên, sau lưng Vương Viễn truyền đến tiếng cười điên dại.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mario cũng ngoác miệng cười rồi ngã lăn ra đất.

Chốc lát đã hai người bỏ mạng, mọi người trong cốc bụm miệng lại theo bản năng, không dám nhếch môi cười, chỉ sợ mình cũng theo về chầu ông bà ông vải.

“Ha ha!”

Giữa lúc lòng người bàng hoàng kinh sợ, một tiếng cười lại vang lên, chính là hòa thượng Huyền Nan bên cạnh Hư Trúc.

“Tổ sư bá, không…”

Thấy Huyền Nan cũng bị trúng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, Hư Trúc đau lòng phát khóc.

“Hư Trúc, con đừng khổ sở!” Huyền Nan hiền từ xoa đầu hắn nói: “Hết thảy đều do số trời đã định, không cần quá bi thương, con có cơ duyên hôm nay cũng là trời định cả.”

Nói tới đây, Huyền Nan lôi một bộ kinh thư từ trong ngực ra đưa cho Hư Trúc: “Trên đường trở về chùa phải cẩn thận nhiều hơn. Con tính tình lương thiện, cảnh giới và thiền định không đáng lo ngại, nhưng sau này phải chú tâm thêm vào chữ “tuệ”. Nhớ chăm chỉ đọc và tìm hiểu bốn cuốn “Kinh Lăng Già” này. Haizzz, chỉ tiếc tổ sư bá không thể chỉ điểm cho con thật tốt.”

“Kinh Lăng Già?”

Vương Viễn nhìn bốn cuốn “Kinh Lăng Già” trong tay Hư Trúc, trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó.

Lúc trước Vương Viễn từng nghe Trương Tam Phong nhắc qua về lai lịch của Cửu Dương Chân Kinh, một hòa thượng tu cả Phật và Đạo sau khi xem [Cửu Âm Chân Kinh] xong thì viết ra bốn cuốn [Kinh Lăng Già]. Dựa theo tuyến thời gian lịch sử, chẳng lẽ Hư Trúc chính là người viết nên [Cửu Dương Thần Công]?

Tam Tiếu Tiêu Dao Tán của Đinh Xuân Thu không có thuốc giải, Huyền Nan cười nốt hai tiếng sau cùng cũng viên tịch.

Vương Viễn tiến lại sờ thi thể Huyền Nan mấy lượt dưới ánh nhìn căm tức của Hư Trúc, xong cũng không kiếm được tí gì.

Các cao thủ trong cốc thấy độc cười của Đinh Xuân Thu quái dị như vậy thì không dám ở đây lâu thêm nữa, nhanh chóng lần lượt rút lui.

Chỉ nghe phía xa xa có tiếng Nhạc Lão Tam lại đang nói hươu nói vượn nhục mạ Đoàn Dự: “Con rùa già Đoàn Chính Thuần kia đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm, thiếu phụ người đẹp, loại nào cũng ăn. Ngươi thì cứ nhìn chằm chằm con quỷ nhỏ kia với vẻ mặt chân chó, chẳng giống Đoàn Chính Thuần chút nào cả, ta hoài nghi ngươi không phải con ruột lão…”

Ba người Vương Viễn theo sau Hư Trúc rời khỏi Tiêu Dao Cốc.

Chớp mắt khi ra khỏi địa phận Tiêu Dao Cốc, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.

[Giang hồ thông cáo: “Phụ bản tuyệt học – Trân Lung Kỳ Trận của Thiên Long Tự, phái Tinh Túc và Mộ Dung thế gia đã mở.]

Dựa theo dự tính ban đầu của hệ thống, phụ bản Trân Lung Kỳ Trận sẽ mở sau khi đệ tử phái Tiêu Dao một mình hoàn thành nhiệm vụ sư môn thức tỉnh, quy trình căn bản không khác mấy so với Trân Lung Kỳ Trận lúc trước.

Khác nhau là chỉ có đệ tử phái Tiêu Dao một mình vượt qua phụ bản mới nhận được Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ.

Sau khi rời khỏi chỗ Vô Nhai Tử, đệ tử phái Tinh Túc lựa chọn giúp Đinh Xuân Thu giết chết Tô Tinh Hà sẽ nhận thêm bản chế tạo thuốc Tam Tiếu Tiêu Dao Tán.

Mới đầu Hư Trúc và Vương Viễn có chút hiểu lầm, lúc thấy Vương Viễn ra tay giúp Tô Tinh Hà, Hư Trúc vốn có tí thiện cảm với hắn, nhưng sau khi chứng kiến hòa thượng kia chẳng chút kiêng dè sờ mó thi thể người đã khuất, Hư Trúc lại cảm thấy cực kỳ bất mãn.

Rời khỏi Tiêu Dao Cốc, Hư Trúc kiên quyết không chịu đi cùng Vương Viễn về Thiếu Lâm tự, còn nói gì mà đạo bất đồng bất tương vi mưu.



“Ngộ Si đồ nhi, chuyện ta giao con làm đến đâu rồi?”

Huyền Từ cực để ý đến đứa con riêng của mình, thấy Vương Viễn đã quay về thì vội vàng thăm hỏi.

“Tiểu hòa thượng kia đúng là quật cường!” Vương Viễn tức thở hồng hộc: “Hắn không chịu theo ta về.”

“Vậy sao…”

Sắc mặt Huyền Từ trầm xuống: “Con cứ để mặc hắn một mình phiêu bạc trong giang hồ thế sao? Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

“Xảy ra chuyện đếch gì được chứ!”

Vương Viễn nói: “Hắn có 70 năm Bắc Minh Thần Công của Bạch Phiêu Vô Nhai Tử, còn lợi hại hơn so với ngài đó! Ngài cần gì phải lo lắng cho hắn!”

Vương Viễn kể đại khái lại chuyện liên quan đến Hư Trúc và Trân Lung Trận Kỳ cho Huyền Từ nghe.

“May mắn, thật là may mắn!” Huyền Từ kích động nói: “Chuyện này rõ là ý trời!”

Vương Viễn thấy biểu tình của Huyền Từ còn hưng phấn hơn Bạch Phiêu Vô Nhai Tử trước đó thì càng chắc chắn Hư Trúc là con riêng của lão.

“Nhiệm vụ lần này đã thất bại… Ngài muốn phạt thế nào thì phạt đi!” Vương Viễn cũng rầu lắm, chơi game lâu như vậy rồi, nhiệm vụ khó khăn nào mà hắn chưa từng làm qua chứ, thế mà lại thất bại trước một nhiệm vụ chẳng đâu vào đâu như vậy. Ông cha ta đã dạy phải kiên cường bất khuất, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phạt rồi.

Nhưng Huyền Từ lại không vì Vương Viễn không hoàn thành nhiệm vụ sư môn mà có ý trừng phạt hắn, lão khôi phục lại dáng vẻ cao tăng đắc đạo, từ tốn nói: “Đây là ý trời, không trách con được! Sao sư phụ lại đi phạt con chứ?”

“Vâng, hẹn gặp lại sư phụ sau, đồ nhi xin cáo từ!”

Vương Viễn xoay người tính chuồn.

Với sự hiểu biết của Vương Viễn về Huyền Từ, hắn biết rõ mình chẳng bao giờ kiếm được chỗ tốt từ tay lão cả, theo lý mà nói, nhiệm vụ sư môn thất bại nhất định sẽ bị trừng phạt, Huyền Từ mở lòng từ bi quá nửa là đang giăng bẫy đợi hắn.

“Sư phụ sẽ cho con một cơ hội.”

Vương Viễn chưa bước được hai bước, giọng nói của Huyền Từ đã vang lên bên tai hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận