Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 312: Chặn cửa

Thời gian kết thúc hoạt động Thanh Minh là rạng sáng.

Lúc này sắc trời đã muộn, sau khi nhận xong nhiệm vụ, Vương Viễn cũng không trực tiếp đi tới Cái Bang, mà chọn thoát trò chơi.

Sáng sớm ngày hôm sau sau khi vào trò chơi, Vương Viễn mới đi đến tổng đàn Cái Bang.

“Tổng đàn Cái Bang, những người không có phận sự xin dừng bước!”

Nhưng ngay lúc Vương Viễn sắp tiến vào Cái Bang để tìm Mã Đại Nguyên lấy thư, thì gậy trúc trong tay thủ vệ ở cửa vung ngang, đột nhiên chặn đường đi của Vương Viễn.

“???”

Vương Viễn thấy thế lập tức sửng sốt.

Tuy trong cài đặt của trò chơi có phân biệt chính tà, nhưng toàn bộ người chơi của các đại môn phái đều có thể tự do ra vào.

Chớ nói Cái Bang và Thiếu Lâm đều là chính phái, cho dù là loại tà phái như Ngũ Độc, thì vẫn sẽ không có người ngăn cản Vương Viễn tự do ra vào.

Lúc này, NPC thủ vệ ở cửa Cái Bang lại chặn không cho Vương Viễn vào, lẽ nào là vì nhiệm vụ trên người Vương Viễn sao?

Suy nghĩ một chút, Vương Viễn bảo: “Ta và Bang chủ Cái Bang Kiều Phong của các ngươi là huynh đệ, ngày đó y còn uống rượu cùng ta ở hội hoa thành Lạc Dương ấy.”

“Ta không biết ngươi!”

Thủ vệ kia hoàn toàn không bị mắc bẫy, nhìn Vương Viễn khinh thường và đáp: “Đêm qua phó bang chủ Cái Bang của chúng ta Mã Đại Nguyên đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Bang chủ có lệnh, không có thủ dụ của y thì không ai có thể tiến vào tổng đàn Cái Bang.”

“Cái gì? Mã Đại Nguyên chết rồi? Chuyện xảy ra khi nào?”

Nghe được lời nói của thủ vệ, Vương Viễn trực tiếp ngu người.

Mẹ nó chứ, còn có thể như vậy nữa sao, lão hòa thượng Huyền Từ để mình đi tìm Mã Đại Nguyên lấy thư, kết quả người còn chưa đến, thì Mã Đại Nguyên đã không còn nữa rồi… Đây mẹ nó là cố ý mà.

“Đêm qua, rạng sáng hôm nay!”

Thủ vệ đáp lại một câu lạnh lùng, sau đó nói với giọng trinh thám: “Bây giờ toàn bộ người trong bang đều bị tình nghi, hòa thượng ngươi đừng nên rảnh rỗi kiếm chuyện.”

“Đêm qua, rạng sáng hôm nay?”

Vương Viễn nghe vậy, cố kìm nén thôi thúc muốn quay về Thiếu Lâm tự đánh Huyền Từ một trận.

Thời điểm Vương Viễn nhận nhiệm vụ là đêm qua rạng sáng ngày hôm nay, mà thời điểm Mã Đại Nguyên chết cũng là đêm qua rạng sáng ngày hôm nay. Rất dễ nhận thấy, Vương Viễn phía trước mới nhận nhiệm vụ thì Mã Đại Nguyên ở phía sau đã đi đời nhà ma. Đây mẹ nó hoàn toàn chính là hãm hại, có đúng không.

Vương Viễn chơi trò chơi lâu như vậy rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình tiết thiểu năng này, tốt xấu gì cũng phải đợi mình cầm được thư rồi hãy chết chứ.

Nói đến lá thư, Vương Viễn nhướn mày.

Mã Đại Nguyên đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hiển nhiên hiện trường phải được giữ nguyên, chắc chắn vẫn chưa thu dọn di vật, nếu hiện tại đi tìm lá thư chắc hẳn cũng không khó tìm thấy.

Nếu đợi sau khi hạ táng ông mới tới tìm, nói không chừng bị người thu mất thì phải làm sao, tám mươi phần trăm là được ông mang vào trong quan tài.

“Khi nào ta mới có thể vào trong?” Nghĩ đến chuyện này, Vương Viễn hỏi thủ vệ.

“Đợi đến sau khi đưa tang phó bang chủ Mã…”

“Đệt!”

Vương Viễn sụp đổ.

Quả nhiên, hệ thống hãm hại không lưu lại một chút đường sống nào.

Kiều Phong là thần long thấy đầu không thấy đuôi, còn thủ dụ của Bang chủ Cái Bang, hiển nhiên Vương Viễn không có rồi.

Mạnh mẽ xông vào cũng không có khả năng.

Dưới cài đặt của hệ thống, thủ vệ đều là vô địch, đừng thấy hai đệ tử Cái Bang này lớn lên có bộ dáng vô cùng khiếp nhược, nhưng bọn họ không cho vào, thì NPC thần cấp 200 tới cũng vô dụng. Không có cách nào khác, bọn họ đại diện cho cài đặt của hệ thống, chính là không nói lý như vậy đấy.

“Lẽ nào lại phải chui lỗ chó sao?”

Vương Viễn mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hệ thống không có khả năng ban bố một nhiệm vụ không thể hoàn thành cho người chơi. Triệu Vương phủ còn có lỗ chó, vậy tám phần tổng đàn Cái Bang cũng sẽ có loại cài đặt giống như vậy.

Chỉ có điều Vương Viễn tốt xấu gì cũng là cao tăng Phật pháp tầng mười, không có việc gì lại đi chui lỗ chó, việc này quả thực quá mất thể diện.

“Ế? Đó không phải là Ngưu ca sao?”

Ngay lúc Vương Viễn đang rối rắm thì chỉ nghe thấy một tiếng cười quen thuộc vang lên.

Vương Viễn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai người chơi mặc quan phục đang đi tới trước mặt. Người chơi đi phía trước mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt quang minh chính đại, không phải là ai khác, chính là người quen cũ của Vương Viễn, Điều Tử.

Người chơi có gương mặt tròn phía sau Điều Tử kia đang mỉm cười, mang đến cho người ta một loại cảm giác bình dị dễ gần.

“Điều Tử! Sao ngươi lại tới đây!”

Thấy Điều Tử xuất hiện ở đây, Vương Viễn cũng cực kỳ tò mò.

Cái Bang thuộc môn phái giang hồ, mà Điều Tử lại thuộc quan phủ, chỉ cần đệ tử Cái Bang không phạm phải rắc rối, thì theo lý mà nói giữa hai bên chắc hẳn sẽ không qua lại gì.

“Hê hê!”

Điều Tử cười đáp: “Cái Bang chính là tổ chức yêu nước lớn nhất trong nhân dân, hơn nữa tổng đàn Cái Bang lại thuộc thẩm quyền của quan phủ Lạc Dương. Nơi này xảy ra án mạng, bản quan hiển nhiên phải tới điều tra một phen rồi.”

“Thì ra là vậy!” Vương Viễn gật đầu.

“Giới thiệu một chút!” Lúc này, Điều Tử chỉ vào người chơi mặt tròn bên cạnh và nói: “Trợ thủ của ta, Rõ Như Ban Ngày!”

Nói đến đây, Điều Tử lại chỉ vào Vương Viễn và nói với người chơi mặt tròn: “Vị này chính là cao nhân mà ta thường nhắc tới, Ngưu đại ca!”

“Hóa ra ngài chính là Ngưu đại ca! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

Nghe được lời giới thiệu của Điều Tử, Rõ Như Ban Ngày vội vàng chắp tay với Vương Viễn.

Không phải ngưỡng mộ đã lâu thôi đâu, không nói đến Điều Tử thường xuyên nhắc đến chuyện của Vương Viễn, mà sau hoạt động Thanh Minh ngày hôm qua, hiện tại Vương Viễn đã nổi danh giang hồ rồi. Tuy cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì.

“Nào có nào có!” Vương Viễn vừa cười vừa gật đầu, sau đó đáp một cách nghiêm túc lạ thường: “Cái tên này của ngươi cũng khoa trương thật đó.”

“???”

Rõ Như Ban Ngày mang vẻ mặt ngây ngẩn, cái tên này của chính trực và nghiêm nghị biết cao, có liên quan gì đến khoa trương đâu.

Lúc này chỉ nghe thấy Vương Viễn lầm bầm: “Hòa thượng ta thân là người xuất gia, chẳng qua cũng chỉ hóa thành vàng bạc, hay hóa thành thực vật mà thôi, nhưng ngươi lại hóa thành mặt trời, lại còn trời sáng…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận