Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1356: Sinh Tử phù

Bà già này đúng là miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo, ngoài miệng thì nói ghét Hư Trúc thế này thế kia, kết quả lúc nào cũng đặc biệt quan tâm đến Hư Trúc, thiên vị cực kỳ.

“Lão Lão à! Ngài cũng dạy bọn ta đi!” Vương Viễn tiến lại lôi kéo làm quen với Thiên Sơn Đồng Lão. Bà ta trông thì rất hung dữ nhưng sau khi quen thân sẽ phát hiện người này rất dễ nói chuyện.

“Vì sao ta phải dạy các ngươi?” Thiên Sơn Đồng Lão bĩu môi hỏi.

“Để có sức bảo vệ ngài đó!” Vương Viễn nói: “Võ công của Lý Thu Thủy rất mạnh, mấy người chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.”

“Hừ, nói mà không biết ngại mồm!” Thiên Sơn Đồng Lão mắng: “Hai tên kia nói vậy ta còn tin, chứ từ miệng ngươi ra thì rõ là bốc phét! Trên người hòa thượng ngươi trang bị một đống tuyệt học, còn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, không luyện công phu phái mình cho giỏi mà còn muốn đi học võ học phái khác? Tham thì thâm, sư phụ ngươi không dạy ngươi câu này à?”

“Dạy rồi…” Vương Viễn nói: “Nhưng lắm tài đâu sợ thiệt…”

“Sang bên cạnh chơi đi!” Thiên Sơn Đồng Lão đuổi Vương Viễn đi: “Ngươi bảo vệ ta cho tốt, ta sẽ không quên ơn ngươi.”

Nói tới đây, Thiên Sơn Đồng Lão quay đầu lại nhìn Phi Vân Đạp Tuyết, bảo: “Hai người này võ công thấp, tên ăn trắng mặc trơn kìa còn là môn hạ đệ tử của ta, dạy bọn họ hai chiêu ba thức cũng không thành vấn đề! Hai người các ngươi ghé sát lại dây.”

“Thật không?”

Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến lại gần Thiên Sơn Đồng Lão.

Thiên Sơn Đồng Lão nói: “Xuân địa lý khai hoa thập tứ ngũ lục, lục nguyệt lục…”

Hay lắm, NPC truyền công không thèm niệm khẩu quyết mà lại đổi sang hát bình kịch (1).

(1)Bình kịch là một loại tuồng ở miền Hoa Bắc và Đông Bắc Trung Quốc.

Thiên Sơn Đồng Lão đọc xong, Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử đều lĩnh ngộ một bộ công pháp riêng.

Phi Vân Đạp Tuyết học được tuyệt học phái Thiên Sơn “Thiên Sơn Chiết Mai Thủ” còn Điều Tử học được một bộ chưởng pháp cấp cao tên là “Thiên Sơn Lục Dương Chưởng”.

“Lão Lão, không thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ...” Thấy công pháp của mình chỉ là cao cấp, Điều Tử bèn nói với vẻ uất ức: “Cũng cho ta một bộ tuyệt học được không?”

“Không được!”

Thiên Sơn Đồng Lão từ chối một cách quyết đoán: “Ngươi lại không phải đệ tử dưới trướng của ta, truyền cho ngươi công pháp Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đã là sự ban ơn vô cùng to lớn rồi, ngươi còn không biết thỏa mãn.”

“Gừng càng già càng cay” chính là để nói loại người như Thiên Sơn Đồng Lão, đừng nhìn bà ta hung dữ như vậy, nhưng nhìn thứ gì cũng rất rõ ràng, thế nên bà ta làm việc có trật tự có chừng mực, hoàn toàn không để cho người ta có cơ hội bới lông tìm vết, khó trách có thể một mình quản lý Thiên Sơn.

Là đệ tử của môn phái khác, có thể học được võ học cao cấp của phái Thiên Sơn đã là không tồi rồi, còn mơ mộng hão huyền là học được tuyệt học, đây gọi là lòng tham không đáy.

“Ngươi cũng đừng coi thường Thiên Sơn Lục Dương Chưởng này!” Thiên Sơn Đồng Lão nói tiếp: “Võ công phái Thiên Sơn ta đều vô cùng tuyệt vời, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ có thể phá giải hầu hết võ công trong thiên hạ, không bao giờ hết. Thiên Sơn Lục Dương Chưởng này còn là con đường duy nhất để tu luyện “Sinh Tử phù”! Ngươi có biết Sinh Tử phù là thứ gì không?”

“Sinh Tử phù!”

Ba người Vương Viễn không khỏi cả kinh.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên ba người Vương Viễn nghe được ba chữ này, bọn họ cũng biết chút ít về môn võ học đó.

Vì sao người của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo lại để cho Thiên Sơn điều khiển? Chính là bởi vì bọn họ trúng Sinh Tử phù của Thiên Sơn Đồng Lão.

Cái gọi là sinh tử tức là: Lật tay thì sống, úp tay thì chết.

Đặc điểm lớn nhất của nó là có thể khiến cho người trúng phù sống không bằng chết, là một bộ công pháp vô cùng âm ngoan ác độc, tính ra cũng không hề kém tuyệt học là bao.

“Hừ hừ!” Thiên Sơn Đồng Lão trông thấy phản ứng của ba người, bà ta bèn hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ba người các ngươi cũng đã nghe qua uy danh của Sinh Tử phù. Người nào trúng Sinh Tử phù thì cơ thể sẽ trở nên ngứa ngáy không thể chịu nổi, nếu không có giải dược, bọn họ sẽ gãi cho đến chết. Ngươi là người của quan phủ, chắc chắn sẽ gặp được một vài phạm nhân cứng mồm cứng miệng, nếu lĩnh ngộ được tuyệt kỹ Sinh Tử phù này… ha ha!”

“Hít...”

Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết hít hà một hơi, quay đầu liếc nhìn Điều Tử.

Thiên Sơn Đồng Lão quả nhiên là một kẻ rất biết tra tấn người khác, đưa bộ võ học này cho Điều Tử đúng là võ công thích hợp đưa cho người thích hợp, thứ đồ chơi này quả thật chính là một thứ vũ khí sắc bén trong việc nghiêm hình bức cung!

“Ha ha, cảm ơn Lão Lão!”

Nghe Thiên Sơn Đồng Lão nói vậy, Điều Tử lập tức tươi cười rạng rỡ, ngậm miệng lại không đề cập tới chuyện tuyệt học nữa.

...

Sau khi được Thiên Sơn Đồng Lão truyền công, Phi Vân Đạp Tuyết, Điều Tử và Hư Trúc cùng nhau tu luyện công pháp mới ở trong hầm băng.

Vương Viễn đứng canh chừng ở trước cửa hầm băng, nhìn Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết hả hê đắc ý, Vương Viễn buồn bực không thôi. Chuyện quái gì không biết, rõ ràng là nhiệm vụ của Phi Vân Đạp Tuyết, bây giờ mình lại trở thành người ra sức nhất.

Ba người canh giữ đến buổi tối, công lực của Đồng Lão đã khôi phục được một phần năm, thời gian bảo vệ còn bốn ngày.

Ba người treo nội công offline, buổi sáng ngày thứ ba online, Hư Trúc lại chui rúc vào góc tường khóc sướt mướt.

“Lại làm sao vậy?” Vương Viễn lên tiếng hỏi.

“Ha ha!” Thiên Sơn Đồng Lão cười xấu xa nói: “Ta ép hắn uống rượu! Ta sắp dạy hư hắn rồi!”

“Chậc chậc chậc...”

Vương Viễn không khỏi tấm tắc cảm khái, Thiên Sơn Đồng Lão đúng là một kẻ tùy hứng, tại sao cứ phải bắt nạt Hư Trúc, chẳng lẽ bà ta vừa ý Hư Trúc? Không thể nào...

Chẳng qua Vương Viễn nhớ rõ lúc đi học mình cũng rất thích bắt nạt bạn nữ ngồi đằng trước, không vì điều gì khác - hắn chỉ muốn cô bé kia chú ý tới mình, Thiên Sơn Đồng Lão đã bao nhiêu tuổi rồi, không ấu trĩ đến mức như vậy chứ?

Giống ngày hôm qua, Lý Thu Thủy vẫn chưa trở về, đám Vương Viễn lại buồn tẻ chờ thêm một ngày, sau khi chờ liên tục hai ngày mà vẫn không có gì xảy ra, ba người đã hơi thả lỏng cảnh giác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận