Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 668: Kinh Thư Ảo Diệu

“Ngươi nói kinh gì cơ?”

Trương Tam Phong vừa mới dứt lời, trong lòng Vương Viễn không khỏi chấn động.

“Lăng Già Kinh!” Trương Tam Phong nói: “Bản kinh thư này chính là kinh Phật chính cống, người bình thường không để ý tới là một chuyện hết sức bình thường.”

““Lăng Già Kinh”... “Lăng Già Kinh”...”

Nghe thấy lời nói của Trương Tam Phong, nội tâm của Vương Viễn lập tức trở nên quay cuồng.

“Lăng Già Kinh”! Quả thật là Vương Viễn đã từng nhìn thấy thứ đồ chơi này, lúc hắn xuất sư Phật pháp, hòa thượng quét rác ở Tàng Kinh Các đã đưa cho hắn cuốn kinh thư đó.

Ở trong mắt Vương Viễn, bản “Lăng Già Kinh” kia chỉ là một món đồ kỷ niệm mà thôi, không nghĩ tới nó thế nhưng là một bản võ học công pháp.

Tuy rằng Vương Viễn không biết Cửu Dương Chân Kinh rốt cuộc là công pháp gì, nhưng dựa vào lời nói của Trương Tam Phong, không khó để nhìn ra Cửu Dương Chân Kinh tuyệt đối không phải là một bản võ học tầm thường, hơn nữa đối lập với Cửu Dương Chân Kinh là Cửu Âm Chân Kinh còn có cấp bậc tuyệt học, xem ra Cửu Dương Chân Kinh này cũng là một quyển tuyệt học.

“Ngưu thiếu hiệp đã từng nhìn thấy quyển sách này bao giờ chưa?” Thấy vẻ mặt này của Vương Viễn, Trương Tam Phong tò mò hỏi.

“Chưa... Chưa từng thấy!”

Vương Viễn vội vàng xua tay.

Đùa hả, Vương Viễn đâu phải là loại người để bản thân phải chịu thiệt. Hiển nhiên Cửu Dương Chân Kinh này là một quyển tuyệt học hoàn chỉnh, giao Cửu Dương Chân Kinh ra để lấy lòng Trương Thúy Sơn, nhiều nhất cũng chỉ đổi lại được một quyển chân giải “Kim Cương Bất Hoại Thần Công” mà thôi.

Trong trò chơi, tác dụng của công pháp chân giải chính là nâng cao một tầng cảnh giới võ học.

Một quyển tuyệt học hoàn chỉnh đổi một tầng cảnh giới võ học, vụ mua bán lỗ vốn như vậy, tất nhiên Vương Viễn sẽ không làm.

"Đúng là đáng tiếc…"

Trương Tam Phong liếc nhìn Vương Viễn với ánh mắt thâm sâu, trong mắt hiện đầy vẻ tiếc hận.

"Song ta có thể gắng sức thử một lần!"

Vương Viễn nói tiếp: "Dù sao Huyền Từ đại sư cũng là sư phụ của ta!"

Không thể nói thẳng quá, tình huống của Vương Viễn ra sao, bản thân hắn vẫn hiểu rõ ràng nhất, với ngộ tính của bản thân, công pháp hắn có thể học được trên đời này không nhiều, lỡ Cửu Dương Chân Kinh này mình không học được, cầm trên tay thì chẳng phải là đồ bỏ đi? Chẳng bằng giờ đổi lấy ít đồ có giá trị.

Huyền Từ là sư phụ của Vương Viễn, hắn muốn vào Tàng Kinh Các tính ra còn dễ dàng hơn những người chơi khác nhiều lần ấy.

"Vậy xin nhờ Ngưu thiếu hiệp!"

Trương Tam Phong vô cùng cảm kích nói: "Nếu có thể cứu được mạng hài nhi Vô Kỵ của ta, Ngưu thiếu hiệp chính là ân nhân lớn của Võ Đang, lão suốt đời cũng không quên."

Nói đến đây, Trương Tam Phong lại bảo: "Lão hủ đã sống một trăm tuổi, cũng không phải loại người không hiểu chuyện. Cửu Dương Chân Kinh là tuyệt học đương thời, nếu Ngưu thiếu hiệp có thể tìm được người chữa trị hàn độc cho hài nhi Vô Kỵ của ta, lão hủ mặc dù bất tài nhưng cũng không dám để Ngưu thiếu hiệp chịu thiệt!"

Thấy không, người lớn tuổi suy ra cũng có chỗ tốt, Trương Tam Phong hiển nhiên cư xử văn minh hơn Trương Thúy Sơn nhiều.

Trương Tam Phong cũng xuất thân Thiếu Lâm, biết rõ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, không có người nào nợ mình, cũng chẳng có lý nào người ta lại vô duyên vô cớ giúp mình mà không cần đền đáp, cho dù là bạn bè cũng không có chuyện một bên phải trả giá vô điều kiện, không tỏ ra thành ý, người khác sao sẽ hết lòng hết dạ giúp mình.

Võ công của Trương Tam Phong ra sao Vương Viễn đã được chứng kiến, NPC khác mà nói lời này chính là ba hoa khoác lác, nhưng từ miệng Trương Tam Phong thốt ra lại không hề giả dối.

"Ta cũng sẵn lòng cho Ngưu thiếu hiệp biết nơi có thể tìm được công pháp chính xác…" Trương Thúy Sơn ở bên cạnh nói thêm.

Điểm anh hùng của Vương Viễn hơn một nghìn lận, hơn nữa còn từ bi vi hoài, hiển nhiên đã đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối của Trương Thúy Sơn.

"Tiểu tăng dĩ nhiên sẽ nỗ lực hết sức!"

Vương Viễn chắp tay trước ngực, thản nhiên gật đầu với hai người Trương Tam Phong.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nội dung nhiệm vụ ẩn nhắc nhở: “Kinh Thư Ảo Diệu” ]

[Kinh Thư Ảo Diệu]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Thiên Động Địa

Nội dung nhiệm vụ: Trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự có được “Lăng Già Kinh” bên trong giấu kinh thư “Cửu Dương Chân Kinh” 1/1.

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết.

Bối cảnh nhiệm vụ: Tuyệt học có một không hai“Cửu Dương Chân Kinh” được giấu trong khe hở của “Lăng Già Kinh”. Lăng Già Kinh lại được đặt trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, Tàng Kinh Các canh phòng nghiêm ngặt, muốn lấy “Cửu Dương Chân Kinh” trong Tàng Kinh Các đúng là khó như lên trời.

"Chậc chậc, tự dâng mình tới cửa đây mà!"

Vương Viễn nhìn thoáng qua thanh nhiệm vụ, cơ hồ bật cười ra tiếng, đồng thời thầm cảm kích hòa thượng quét rác nọ.

Lúc đầu, bởi vì hòa thượng quét rác cho mình một bản kinh thư chẳng ra đâu vào đâu làm quà xuất sư mà Vương Viễn buồn bực không thôi, lúc này hắn mới vỡ lẽ, hóa ra hòa thượng quét rác mới thực sự là nhân vật tai to mặt lớn.

"Vậy bây giờ Vô Kỵ phải làm sao?"

Trương Thúy Sơn lại vội vàng thăm hỏi.

Vương Viễn đi tìm Cửu Dương Chân Kinh, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, nhưng hiện tại Trương Vô Kỵ sắp không sống nổi nữa rồi, quan trọng là phải giải quyết ngay lập tức.

"Hàn độc này cực kì mạnh!"

Trương Tam Phong nói: "Ta có thể dùng chân khí trấn áp nó một lúc, nhưng chỉ kéo dài được mười hai canh giờ, nhất định phải tìm ra một vị thần y mới cứu chữa được."

"Thần y?"

Du Liên Châu đáp: "Hàn độc trên người Vô Kỵ ngay cả ngài cũng bó tay bất lực thì trong thiên hạ này còn dám ai tự nhận mình là thần y nữa."

Không thể không nói, Du Liên Châu sùng bái Trương Tam Phong đến tận xương tủy, trong mắt người này, ngoại trừ Trương Tam Phong ra thì thiên hạ chẳng còn ai khác.

"Liên Châu chớ chọc cười người ta như vậy!" Trương Tam Phong bảo: "Người tài ba và đặc biệt trong thiên hạ này còn nhiều lắm, ta chung quy chỉ là một kẻ vũ phu, không phải là người có tài chữa bệnh. Thần y có thể cứu được hài nhi Vô Kỵ chưa chắc đã không tồn tại."

"Thần y?"

Vương Viễn nghe thấy hai chữ thần y thì vô thức xoa xoa cằm, trong đầu không khỏi hiện lên bộ dáng hèn mọn của Tiết Mộ Hoa và Tô Tinh Hà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận