Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 966: Một Đám Ô Hợp kinh hoàng

“Tĩnh huynh, sau này ngươi chính là Thống soái thành Tương Dương!” Thấy Quách Tĩnh đồng ý làm Thống soái, Hoàng Dung đứng bên cạnh cười nói.

Vương Viễn hiểu ý, vội vàng ôm quyền nói: “Quách Thống lĩnh!”

Những người khác cũng vội vàng đồng thanh hô: “Quách Thống lĩnh!!!”

Quách Tĩnh nhận được sự thừa nhận của mọi người xong, Vương Viễn lại nhận được thông báo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Tướng Soái Vô Năng”, cấp bậc nhiệm vụ Kinh Thiên Động Địa, giang hồ lịch duyệt +… Danh vọng thành Tương Dương tăng lên, giá trị cống hiến của đoàn đội tăng lên 60.000 điểm, thân là đội trưởng, bạn được thêm 10% lợi ích cống hiến.]

Quách Tĩnh được mọi người thừa nhận, Vương Viễn lần nữa nhận được nhắc nhở của hệ thống.

Một Đám Ô Hợp thêm người gia nhập cuối cùng là Phương Đông Chưa Tỏ, tổng cộng mười hai người, sáu chục nghìn điểm cống hiến chia đều mỗi người tròn năm nghìn.

Thêm 10% lợi ích nữa chính là năm nghìn năm trăm.

Vương Viễn chưa giết một lính Mông Cổ nào, giá trị cống hiến trực tiếp đạt sáu nghìn năm.

Mặc dù từng này vẫn chênh lệch khá xa so với những lão đại nghiệp đoàn toàn quyên một trăm nghìn hai trăm nghìn vàng, nhưng so với người chơi phổ thông mà nói đã là một con số cực lớn.

Mà may mắn nhất chính là nhóm Tống Dương, bọn họ không cần làm gì cũng được chia cho năm nghìn điểm cống hiến… Phải đi kiếm ai nói phải trái đây?

“Lão Ngưu, hai người các ngươi làm gì thế?”

Nhận được thông báo của hệ thống xong, ai nấy trong nhóm đều hoảng hốt.

Đây là chiếm tiện nghi từ Vương Viễn đó… Hòa thượng kia sẽ chịu thua thiệt cho người khác chiếm lời à?

“Không có gì! Đổi Thống soái cho thành Tương Dương mà thôi!” Vương Viễn hời hợt nói.

“Đổi Thống soái? Thế mà còn nói là không có gì à?” Mọi người tỏ vẻ khinh bỉ trước cách diễn đạt của Vương Viễn.

“Giờ ngươi đã nhận nhiệm vụ chưa?” Mario kêu lên đầy khoa trương: “Bọn ta còn chờ ngươi nhận nhiệm vụ, kết quả trực tiếp được cho một lượng lớn cống hiến, ta sợ đến suýt tè ra quần!”

“Yên tâm!” Vương Viễn nói: “Giờ đổi Thống soái, các bang phái lớn đều đang chờ phân nhiệm vụ kìa, sẽ không để các ngươi ngồi không đâu!”

Thời điểm Lữ Văn Đức vẫn còn là Thống soái Tương Dương, gã không thèm đoái hoài gì đến chuyện thủ thành cả, quân đội có bao nhiêu khí giới, trại lính có bao nhiêu binh cũng không rõ, hết thảy đều dựa vào người chơi nhận một số nhiệm vụ lông gà vỏ tỏi, làm vài cuộc ám sát và chặn đánh quy mô nhỏ, căn bản chẳng gây ảnh hưởng bao lớn cho binh lính Mông Cổ.

Đừng nói là đoàn thể nhỏ và người chơi tự do, ngay cả những bang phái lớn cũng không nhận được nhiệm vụ tác chiến lớn.

Đây là chuyện hành quân đánh giặc, hệ thống đoàn đội hoàn chỉnh mới là quan trọng nhất, cũng không thể thiếu du kích đánh lén, mà chiến dịch trực diện chắc chắn phải lấy những bang phái lớn này làm chủ lực.

Nếu không biết cách vận dụng sức mạnh, thành Tương Dương bị công phá chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sở dĩ nhiệm vụ của Vương Viễn cho nhiều điểm cống hiến như vậy vì hắn ra tay tương trợ đúng lúc nguy nan, thay một Thống soái có năng lực hơn, tiến triển của cốt truyện mới có sự chuyển biến về mặt bản chất.

“Mang bản đồ đến đây!”

So với tên phế vật Lữ Văn Đức, Quách Tĩnh mới là người tài thực sự.

Y vừa mới tiếp quản thành Tương Dương đã biểu hiện ra khí phách của một vị đại tướng, lập tức phân phát những nhiệm vụ cao cấp.

Tên lính quèn bên cạnh vội cầm bản đồ thành Tương Dương đến.

“Phù!”

Quách Tĩnh thổi lớp bụi dày tích trên tấm bản đồ, mở nó ra, cùng lúc đó trước mặt Vương Viễn và các vị lão đại xuất hiện một màn chiếu 3D bao quát cả thành Tương Dương.

Quách Tĩnh chỉ vào các quan ải của thành Tương Dương rồi nói: “Ta lớn lên ở Mông Cổ nên hiểu rõ phương thức tác chiến của bọn họ. Lính Mông Cổ chuyên dùng kỵ binh, tính cơ động cao, lợi dụng tất cả mọi sơ hở, so với vây đánh thành thì bọn họ càng thích tấn công có tính chiến thuật hơn. Cho nên, các bang phái lớn nhất định phải phòng thủ các quan ải, không để lính Mông Cổ phá ải tiến vào.”

Kế đó y lại nói tiếp: “Người Mông Cổ không quen trồng trọt, cuộc Nam chinh này duy trì nhờ phương thức lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đất phương Nam thiếu bãi cỏ, chỉ cần chúng ta cố thủ ở đây, hậu cần cung ứng của bọn chúng hiển nhiên không cung cấp đủ, đến lúc đó tự khắc lui binh. Mọi người nghe rõ rồi chứ?”

“Đã rõ! Quách Thống lĩnh nói chí phải, nhanh phân nhiệm vụ đi!”

Đám lão đại rối rít nói.

Nói thật, mọi người đều là đám ru rú trong nhà, có người thích quân sự thật đấy, nhưng chỉ về khía cạnh trang bị quân giới mà thôi, chứ không thực sự hứng thú lắm với chỉ huy tác chiến. Điều hiện tại khiến bọn họ cảm thấy hứng thú hơn là rốt cuộc Quách Tĩnh sẽ phát cho mình nhiệm vụ lớn gì. Mọi người tới đây nghị sự đều vì vấn đề đó cả, đám anh em còn ở ngoài thành ngóng trông mòn mỏi kìa.

“Ta rất vui vì mọi người tích cực như vậy, cũng rất mừng vì ai nấy đều có một lòng yêu nước nồng nàn.” Quách Tĩnh cảm kích nói: “Song mọi người ngàn vạn lần không nên coi thường lính Mông Cổ. Bọn chúng có sức lực lớn, năng lực tác chiến cực mạnh, binh lính bình thường cũng có thể đánh ngang tay với người võ công cao cường. Nói theo ngôn ngữ của các vị thì ít nhất là tiêu chuẩn cấp sáu mươi, hơn nữa năng lực phối hợp của bọn chúng cũng mạnh chẳng kém, mọi người phải hết sức cẩn thận.”

Dứt lời, Quách Tĩnh cầm lấy Đả Cẩu Bổng của Hoàng Dung chỉ lên bản đồ, phân phát nhiệm vụ cho từng bang phái.

Quan ải và giao lộ ngoài thành Tương Dương rất nhiều, chừng năm sáu chục điểm, các lão đại bang phái ngồi đây trên dưới một trăm, Quách Tĩnh lực chọn sách lược tác chiến phối hợp, mỗi bang phái thủ một quan ải, như thế áp lực của mọi người sẽ giảm bớt xuống.

Vạn Thánh Sơn xem như là bang phái mạnh nhất, nhận được nhiệm vụ quan trọng nhất là canh giữ quan ải gần chiến trường chính nhất và bang phái hợp tác với bọn họ là Tam Sát Trang.

Điều này khiến Vương Viễn cảm thấy rất khó chịu.

Nếu ở ngoài hiện thực chỉ có một cái mạng quèn mà nói, gặp phải tình huống này mọi người chắc chắn sẽ liều mạng núp lùm ở tuyến sau. Nhưng trong trò chơi lại khác, ai mà không muốn giành nhau hoạt động nhiệm vụ ở tiền tuyến chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận