Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1038: Địa huyệt hồ sâu

"Được rồi."

Vương Viễn thu hồi thuật Nói Bằng Bụng, không quá hài lòng với tin tức mà Công Tôn Lục Ngạc cung cấp.

Vốn tưởng nàng là người thân nhất với Công Tôn Chỉ thì sẽ biết công pháp của Công Tôn Chỉ rốt cuộc là võ công tà môn gì, ai ngờ cô nàng này hỏi tới cái gì cũng không biết.

Công Tôn Lục Ngạc hiển nhiên không có tu vi nội công gì, Vương Viễn lại có nội công hùng hậu nên thuật Nói Bằng Bụng mê hoặc lòng người sẽ không thất bại, cho nên Công Tôn Lục Ngạc sẽ không nói dối.

Vương Viễn cũng có chút hối hận vì sao không cứu Dương Quá mà bắt cóc cô nàng này.

Làm con tin thì không đổi được người, hỏi chuyện thì cái gì cũng không biết. Nha đầu này thật sự là chả có chút tác dụng gì cả...

"Ngưu ca, cứu ta với, ta sợ bóng tối!"

Trong lúc Vương Viễn âm thầm buồn bực, thì trong kênh đội đột nhiên truyền tới tiếng kêu cứu của Đạo Khả Đạo.

"Sao thế? Sao ngươi còn chưa chết?" Vương Viễn là đồng đội điển hình, lúc nào cũng quan tâm tới vấn đề sinh tử của đồng đội.

Lúc hắn ra khỏi chỗ Công Tôn Chỉ thì Đạo Khả Đạo chỉ còn chút máu da, không thể ngờ là Công Tôn Chỉ lại không giết y.

"Không chết..."

Đạo Khả Đạo la hét: "Ta và Dương Quá bị Công Tôn Chỉ ném vào trong địa huyệt rồi, nơi này tối đen, có cá sấu... Chết tiệt!"

"Tình huống gì đây?" Nhìn thấy tin nhắn của Đạo Khả Đạo, Vương Viễn mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi Công Tôn Lục Ngạc: "Tuyệt Tình Cốc các ngươi có địa huyệt gì không?"

"Địa huyệt?"

Công Tôn Lục Ngạc thoáng sửng sốt rồi nói: "Có... Đi theo ta."

"Cuối cùng cũng có chút tác dụng..."

Vương Viễn cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Dưới sự dẫn dắt của Công Tôn Lục Ngạc, Vương Viễn và Tống Dương quay về quý phủ của Công Tôn Chỉ, sau đó vòng qua mấy gian nhà đá, rồi tới một thạch thất.

Trong thạch thất này bày một lò luyện đan, bốn phía đều là giá thuốc, để rất nhiều bình lọ và thảo dược.

Nói vậy, nơi này chắc là đan phòng của Tuyệt Tình Cốc.

Kẻ tập võ, khó tránh khỏi bị thương, dược vật là thứ không thể thiếu cho nên mỗi môn phái đều có đan phòng, Tuyệt Tình Cốc cũng không ngoại lệ.

Chỉ là Vương Viễn rất tò mò, không biết đan phòng này có liên quan gì với địa huyệt.

"Hai người các ngươi đứng sang bên cạnh một chút."

Công Tôn Lục Ngạc bảo hai người Vương Viễn trốn sau tường, sau đó nàng đụng vào cơ quan nào đó, kéo một cái.

"Rầm!"

Sàn đan phòng đột nhiên nứt ra, xuất hiện một cái cửa động.

Dưới cửa động đen nhánh, sâu không thấy đáy.

Công Tôn Lục Ngạc nói: "Cửa động này là do ta ngẫu nhiên phát hiện trước đây không lâu. Nhưng mà sau khi cha ta biết ta đã phát hiện ra cửa động này thì đối xử với ta càng ngày càng lạnh nhạt. Đan phòng này cũng trở thành cấm địa, không cho ta bước vào nửa bước."

"Có thể là lo ngươi sẽ ngã xuống đó!"

Vương Viễn lẩm bẩm, lấy đại một cái bình nhỏ trên kệ, ném vào trong cửa động.

"Lạch cạch!"

Rất nhanh đã có âm thanh rơi xuống nước vọng lên.

"Hừm, sâu khoảng sáu bảy mươi mét! Phía dưới còn có nước!" Tống Dương nhanh chóng đưa ra đáp án.

"Chắc là nơi này rồi! Xuống xem một chút!"

Vương Viễn móc một cây đuốc từ trong ngực ra đưa cho Tống Dương. Tống Dương triệu hồi thú cưỡi Tiên Hạc, mang theo đuốc bay xuống.

Trong động có ánh lửa, cũng có thể thấy được đại khái phía dưới là một cái ao nước...

Tống Dương đáp xuống đất, dùng ánh lửa chiếu sáng một điểm dừng chân.

Một tay Vương Viễn ôm lấy Công Tôn Lục Ngạc theo sát phía sau, thả người nhảy xuống.

Nên có tâm phòng người, Công Tôn Chỉ hư hỏng như vậy, Công Tôn Lục Ngạc là con gái ông ta, theo mặt di truyền học thì cũng có thể không phải người tử tế gì, ngộ nhỡ nàng ta đóng cửa cơ quan lại, chẳng phải bọn họ không ra được sao.

Lại nói, dáng người Công Tôn Lục Ngạc không quá tốt... Mỗi ngày chỉ ăn hoa mà có thể nuôi ra thân hình đẫy đà thế này cũng kỳ lạ.

Sau khi rơi vào địa huyệt, một mùi tanh hôi ập thẳng tới, khiến mọi người nôn khan một trận, nhìn khắp nơi thì chỉ thấy một lối đi, không biết thông tới đâu.

Nơi này tuy có ao nước, nhưng cũng là địa huyệt, chỉ là không thấy bóng dáng hai người Dương Quá và Đạo Khả Đạo, xem ra bọn họ ở một chỗ khác của thông đạo.

Vì thế ba người Vương Viễn đi dọc theo thông đạo về phía trước.

Càng đi về phía trước, mặt đất càng bằng phẳng.

"Ngưu ca, là các ngươi tới sao? Ta hình như thấy ánh lửa."

Lúc này, Đạo Khả Đạo lại gửi tin nhắn tới, tên này đã nhìn thấy ánh lửa trước đám người Vương Viễn.

"Là ta!"

Biết phía trước ánh lửa chính là Đạo Khả Đạo, mấy người Vương Viễn bước nhanh tới.

Sau khi tới gần thì thấy Đạo Khả Đạo mặt toàn là máu ngồi bệt đó, dưới thân còn thi thể một con cá sấu. Dương Quá lại bị quấn một thân hoa Tình, quăng ở một góc, không khác gì tử thi.

"Chuyện gì thế này?"

Nhìn tình hình Dương Quá như vậy, Vương Viễn cũng thầm hoảng sợ. Không thể ngờ thủ đoạn của Công Tôn Chỉ lại tàn nhẫn như thế, trực tiếp làm cho người ta muốn chết cũng không được. Ông ta biết rõ Dương Quá là một tên đa tình, lại quấn cho Dương Quá một thân hoa Tình, đây chẳng phải muốn hành hạ chết Dương Quá hay sao.

Công Tôn Lục Ngạc đứng cạnh thấy thế, nước mắt chảy ào ào, lớn tiếng khóc lên: "Dương đại ca, ngươi không thể chết được."

"Hầy..."

Vương Viễn thở dài đi tới, dùng tay gỡ hết hoa Tình trên người Dương Quá xuống.

Nhưng lúc này, Dương Quá đã độc ngấm vào thân, cho dù kéo hết hoa Tình ra thì cũng chẳng có tác dụng chó gì.

Nếu Dương Quá chết, thì nhiệm vụ của Đạo Khả Đạo cũng không biết giao cho ai.

Hiện tại đang ở dưới địa huyệt, đừng nói tìm Tuyệt Tình Đan, ngay cả thảo dược cũng không tìm thấy, làm sao mới có thể cứu Dương Quá đây.

"Ha ha! Ha ha! Ha ha!"

Ngay tại lúc mọi người hết đường xoay xở thì bên trái mọi người đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười kỳ dị.

Mấy tiếng kia rõ ràng là tiếng cười, nhưng nghe lại giống như đang gào khóc, âm thanh là "ha ha ha" nhưng giọng điệu lại cực kỳ thê lương ảm đạm.

"Trời! Quỷ!"

Công Tôn Lục Ngạc hét to lên, ôm lấy Dương Quá.

Vương Viễn và Đạo Khả Đạo dù sao cũng là đàn ông, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Tống Dương cho dù công phu tốt thì vẫn là nữ giới, cũng hoảng sợ ôm lấy cánh tay Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận