Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 910: Con ranh con ác độc

“Lão Đoàn! Lại gặp ngươi rồi!”

Chỉ nghe thấy Vương Viễn hét lớn một tiếng, nhảy tới giữa hai người, bảo vệ Đoàn Chính Thuần.

Nếu là bình thường, trông thấy đại cao thủ như Đoàn Diên Khánh, Vương Viễn chắc chắn sẽ đắn đo một chút, sau đó sẽ quyết định đánh lén ở phía sau, nhưng bây giờ có Tiêu Phong ở đây, Vương Viễn không hề sợ hãi, trực tiếp đối chiến với Đoàn Diên Khánh một cách chính diện.

Vương Viễn biết, nếu bản thân không địch lại Đoàn Diên Khánh, chắc chắn Tiêu Phong sẽ không thấy chết mà không cứu.

“Là ngươi?”

Nhìn thấy Vương Viễn, Đoàn Diên Khánh hơi sửng sốt, cười lạnh nói: “Mấy tháng không gặp, tu vi của ngươi đã mạnh hơn trước nhiều rồi!”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Con người luôn phải tiến bộ mà.”

Lúc trước Vương Viễn động thủ với Đoàn Diên Khánh ở Đại Lý, cấp bậc còn rất thấp, khi đó hắn mới ra khỏi thôn Tân Thủ không lâu, võ học cũng chưa toàn diện, không chỉ chưa học được Đại Kim Cương Chưởng,… còn không có thần công Dịch Cân Kinh.

Sau bao lâu giờ gặp lại, Vương Viễn đã hơn 50 cấp, võ học trên người cũng đầy đủ, tuy rằng thực lực bình thường nhưng không biết đã mạnh hơn xưa bao nhiêu lần.

“Ngươi thật sự muốn đối địch với ta?” Đoàn Diên Khánh lại nói.

“Hết cách rồi! Nhiệm vụ mà!” Vương Viễn nói đúng sự thật: “Nếu không phải vì nhiệm vụ, ta có thể giúp ngươi làm thịt y!”

“Vậy không còn gì để nói nữa!”

Trên mặt Đoàn Diên Khánh không có biểu cảm gì, giơ chiếc nạng trong tay lên đâm thẳng về phía trái tim của Vương Viễn.

Vương Viễn lùi về phía sau một bước kéo dãn khoảng cách, năm ngón tay bên tay trái nắm lại thành móng vuốt, dùng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền] chộp vào nạng sắt, tay phải vung một chưởng [Ngã Phật Từ Bi] đánh về phía mặt của Đoàn Diên Khánh.

Đoàn Diên Khánh vận nội lực, đánh văng tay trái của Vương Viễn, tay phải kéo nạng sắt về phía sau, lại bước mấy bước về phía trước, một luồng kình lực đánh thẳng về phía bàn tay của Vương Viễn.

Tuy Đoàn Diên Khánh đang ở trong trạng thái nhiệm vụ, thực lực không đạt tới thời kỳ đỉnh cao là cấp 150, nhưng trình độ vẫn ở cấp 120.

Tu vi Nhất Dương Chỉ của tên này còn cao hơn Đoàn Chính Minh một bậc, tu vi nội lực lại càng độc bộ thiên hạ, tuy rằng Vương Viễn có thần công [Dịch Cân kinh] hộ thể, nhưng đối mặt với đối thủ như vậy thì hắn cũng rất khó để chống lại.

“Phốc!” Một tiếng, chưởng lực cuồn cuộn mênh mông của Vương Viễn bị một nạng của Đoàn Diên Khánh đánh tan, tiêu tán vào trong không khí.

Kình lực bị phá, Vương Viễn bị đẩy lùi ba bước, nhưng vẫn ổn định được thân hình.

“?”

Đoàn Diên Khánh thấy thế, trên mặt gã không khỏi hiện lên sự kinh ngạc.

Đoàn Diên Khánh và Vương Viễn đã từng giao thủ, gã biết tên nhãi này tuy rằng thực lực rất bình thường nhưng trình độ chiến đấu lại cực cao, thế nên vừa rồi một nạng kia gã đã dùng [Chỉ Điểm Giang Sơn] trong Nhất Dương Chỉ, định giết Vương Viễn chỉ bằng một chiêu. Đoàn Diên Khánh muốn nhanh chóng tống cổ tên hòa thượng này, sau đó sẽ tiếp tục xử lý Đoàn Chính Thuần.

Ai ngờ chưởng lực của tên Đại hòa thượng này lại đáng kinh ngạc như vậy, thế nhưng lại triệt tiêu một phần lớn lực của gã, kình lực chỉ có thể đẩy lui hắn, nhưng lại không thể khiến hắn bị thương.

“Hòa thượng hay lắm! Là ta xem thường ngươi rồi!”

Đoàn Diên Khánh tán thưởng một tiếng, chiếc nạng bên phía tay trái bước về phía trước một bước, chiếc nạng bên phía tay phải bị ném ra, gã vận nội lực muốn chém ngang cổ Vương Viễn.

Thân pháp của Đoàn Diên Khánh đã nhanh, thủ pháp của gã lại càng nhanh hơn nữa, Vương Viễn chỉ vừa mới ổn định lại thì chiếc nạng đã phi tới trước mặt.

Đối với đòn tấn công của Đoàn Diên Khánh, tất nhiên Vương Viễn không dám sơ suất, lập tức chắp tay trước ngực dùng chiêu [Kim Cương Bái Tháp], đỡ được một đòn này của Đoàn Diên Khánh, đồng thời hắn quay đầu lớn tiếng nói với Đoàn Chính Thuần: “Ông đây liều mạng giúp ngươi, con mẹ nó, ngươi còn không mau tới đây hỗ trợ?”

Nói đến Đoàn Chính Thuần này, Vương Viễn đầy một bụng tức tối. Cũng không biết là hệ thống thiết lập như vậy, hay là bản thân Đoàn Chính Thuần là người như vậy.

Mục tiêu của Đoàn Diên Khánh chính là Đoàn Chính Thuần, Vương Viễn tới giúp y ngăn địch, vậy mà lão cẩu này lại đứng một bên dửng dưng. Lúc ấy, Vương Viễn là vì nghĩ Đoàn Chính Thuần sẽ liên thủ với mình, cho nên mới dám chiến một trận với Đoàn Diên Khánh, cái kiểu treo máy đánh trận giả này, còn chơi cái rắm ấy.

Khi người khác giúp ngươi, ngươi cũng không nhàn rỗi, cái đó gọi là giúp đỡ, nhưng người khác giúp ngươi mà ngươi lại chẳng làm gì hết, cái đó gọi là trốn tránh trách nhiệm, là không biết xấu hổ đó!

Suy cho cùng thì Đoàn Chính Thuần cũng là một hoàng tộc, thể diện vẫn rất quan trọng, khi nghe thấy tiếng gọi của Vương Viễn, y do dự một chút, rồi lại cầm kiếm lên, định bất chấp khó khăn xông lên cùng Vương Viễn ngăn chặn Đoàn Diên Khánh.

Thế nhưng ngay đúng lúc này, A Tử lại ở một bên châm biếm: “Nực cười quá là nực cười! Đại Lý Đoàn gia được gọi là anh hùng hào kiệt, nhưng bây giờ mọi người lại muốn cùng nhau xông lên, ỷ đông hiếp yếu, đây không phải là tiểu nhân vô sỉ hay sao?”

Ả ta vừa nói ra lời này, đám người Phạm Diệp cũng nói phụ họa theo: “Vương gia, nơi này không nên ở lại lâu, có Ngưu đại sư ở đây, ngược lại có thể ngăn được đại ác nhân này một lúc, chúng ta mau đi nhanh thôi!”

“Chuyện này…’

Đoàn Chính Thuần vốn đang định ra tay, lại dừng tay, cũng liếc mắt nhìn A Tử với vẻ vô cùng vui sướng.

“?”

Nghe được lời này của A Tử, Vương Viễn lập tức nổi giận.

Con mẹ nó chứ, lúc trước trong lòng hắn chỉ thấy phản cảm với con ranh con ác độc này, nhưng dù sao thì người mà ả đàn bà này hại cũng là người nhà của ả ta, nên Vương Viễn chẳng muốn dạy dỗ ả ta. Nhưng bây giờ, con ranh này lại muốn hại chết Vương Viễn, tâm trạng của hắn khỏi nghĩ cũng biết.

Vương Viễn cũng không phải là người tốt bụng gì, kết cục của người đắc tội với hắn thường sẽ không quá tốt.

Thi thể của Mộc Uyển Thanh còn chưa lạnh, mà con nhãi A Tử này đã vội vàng muốn tìm đường chết rồi. Với tính cách của Vương Viễn, hiển nhiên sẽ không chịu để yên chuyện này.



Đoàn Diên Khánh có võ công tuyệt vời, tu vi thực sự của gã đạt đến siêu đại cao thủ hạng nhất cấp một trăm năm mươi, cho dù hiện tại ở trạng thái nhiệm vụ, thực lực đã giảm xuống, nhưng cảnh giới của gã thì vẫn còn đây như cũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận