Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 213: Khúc Dương

Hiện tại mọi người còn treo nhiệm vụ trên người, nếu bị đánh chết, nhiệm vụ cũng sẽ thất bại... Nhìn từ loại tình hình như hiện tại thì xác suất bị đánh chết chắc hẳn không nhỏ đâu.

"Hai mươi lượng vàng!"

Ngũ Nhạc Độc Tôn lại tăng giá!

"Tránh tên hòa thượng đó ra!"

Đám người chơi nghe vậy lập tức đứng dậy, hò hét và lại lao về phía Lưu Chính Phong lần nữa.

Đây chính là sự khác biệt giữa người chơi và NPC.

Tuy NPC phái Tung Sơn có hơn mười người, hơn nữa thực lực đều không yếu, nhưng những NPC này có tính mục đích, ngoài Vương Viễn ra thì chẳng quan tâm ai hết.

Nhưng người chơi thì thông minh hơn, hoàn toàn không thèm để ý đến Vương Viễn, mà trực tiếp tấn công Lưu Chính Phong.

[Kim Cương Bái Tháp] của Vương Viễn vẫn còn đang hồi khí, hiển nhiên sẽ không thể thu hút công kích được nữa.

Hai đấm khó địch lại bốn tay, Vương Viễn chỉ có một mình, làm sao có thể tự mình chống đỡ đồng thời tấn công được, huống chi những người này còn cố ý tránh Vương Viễn.

"Thế là hết!"

Thấy tình hình này, Vương Viễn cũng bó tay chịu thua.

Không có biện pháp, nếu Vương Viễn lẻ loi một mình, đừng nói là một người, có thêm một người nữa, thì Vương Viễn vẫn có thể ra vào bảy hiệp. Thế nhưng phải mang theo một tên Lưu Chính Phong như vậy, lại còn phải bảo vệ gã ta bình an, chuyện này cũng làm khó người ta quá rồi.

"Lưu lão đệ, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!"

Mắt thấy Lưu Chính Phong sắp bị đám người chơi chém loạn mà chết, một bóng người màu đen đột nhiên xông vào trong sân, giơ tay ném châm độc màu đen tới.

"Không ổn, là Hắc Huyết Thần Châm! Đại ma đầu Khúc Dương đến rồi!"

Chỉ nghe thấy Nhạc Bất Quần kêu lên một tiếng, đám nhân sĩ võ lâm vội vàng ra tay bảo vệ bản thân.

"Phập phập phập phập!"

Một loạt âm thanh vang lên, Hắc Huyết Thần Châm rơi xuống như mưa, cướp đi sinh mạng của hơn mười người ngay tại chỗ.

Khúc Dương giết ra một đường máu rồi nhảy tới bên người Lưu Chính Phong, nhấc gã ta lên rồi chạy, cuối cùng còn không quên quay đầu lại ném một cây châm độc nữa.

Châm độc vừa rồi là để dọn ra một con đường, còn châm độc lần này có mục đích, ném thẳng về phía toàn bộ người chơi, bao gồm của Vương Viễn.

Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công bảo vệ, hiển nhiên không sợ ám khí nham hiểm. Ba người Mario, Điếu Tử và Ngũ Nhạc Độc Tôn cũng đã có sự phòng bị từ khi Khúc Dương tiến tới.

Những người chơi khác không có cái mệnh tốt như Vương Viễn, bị một làn châm độc đâm chết toàn đoàn ngay tại chỗ.

Người chơi chết, nhiệm vụ xuất sư thất bại...

Một đám người xuất hiện ở điểm sống lại của thành Hành Dương đưa mắt nhìn nhau.

Đây chính là chỗ nham hiểm của hệ thống, ngươi tưởng rằng sẽ cho ngươi ăn cơm rồi đi thật sao? Tới hóng chuyện nào có tốt như vậy chứ.

Không thể xem được lễ rửa tay gác kiếm thì cứ xoay người bỏ đi là xong. Còn ở hiện trường, cho dù có tấn công được Lưu Chính Phong hay không, thì đợi Khúc Dương xuất hiện, chắc chắn sẽ tấn công toàn bộ người chơi. Người chơi có thể sống sót thì nhiệm vụ mới có thể thành công, đây chính là bài học giang hồ đầu tiên, bản chất của giang hồ - Lòng người hiểm ác.

Người khác hiểm ác hay không Vương Viễn không biết, dù sao Khúc Dương này cũng thật độc ác, rõ ràng Vương Viễn cũng đang bảo vệ Lưu Chính Phong, nhưng lão già này lại tấn công người mà chẳng thèm phân biệt, cái danh tiếng độc ác này đã được chứng thực.

"Đừng để ma đầu của Nhật Nguyệt Ma Giáo chạy!"

Cùng với Khúc Dương dẫn người bay ra khỏi cửa, Nhạc Bất Quần chỉ vào bóng hai người rồi hét lên: "Đám người của Nhật Nguyệt ma giáo, ai ai cũng có thể giết chết chúng."

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ sư môn vòng thứ hai [Tiếu Ngạo Giang Hồ], cấp bậc nhiệm vụ "Đại Triển Quyền Cước"].

[Tiếu Ngạo Giang Hồ]

Cấp bậc nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước.

Nội dung nhiệm vụ: Đuổi theo và tìm hiểu đến cùng.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ.

Bối cảnh nhiệm vụ: Cao thủ của phái Hành Sơn Lưu Chính Phong chán nản với chuyện phân tranh giang hồ, muốn rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ, đặc biệt mời các môn phái tới dự lễ.

Nói cho cùng thì Ngũ Nhạc Độc Tôn và mấy người Vương Viễn cũng chỉ là mâu thuẫn nhiệm vụ mà thôi. Tuy mấy người Vương Viễn xem thường Ngũ Nhạc Độc Tôn đã lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, nhưng về mặt bản chất, hai bên cũng chẳng có thù oán gì.

Hiện giờ Lưu Chính Phong đã bị người bắt đi, hai bên cũng dừng tay lại.

“Ờm….”

Vương Viễn suy nghĩ một chút rồi hỏi mấy người: “Vừa rồi các ngươi cũng nhận được nhiệm vụ chứ?”

“Đã nhận được rồi!” Điều Tử và Mario gật đầu.

Tất cả mọi người đều có thể kích hoạt nhiệm vụ vòng thứ hai này, rồi có nhận hay không còn phải xem tâm trạng của mình đã.

Chỉ cần không ngu, chắc chắn sẽ nhận.

“Ngươi thì sao?”

Vương Viễn lại hỏi Ngũ Nhạc Độc Tôn.

“Hừ! Nhận rồi!”

Ngũ Nhạc Độc Tôn hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến Vương Viễn.

“…”

Nghe thấy lời nói của Ngũ Nhạc Độc Tôn, ba người Vương Viễn đưa mắt nhìn nhau, chợt Vương Viễn nói: “Lão Ngũ, ngươi qua đây chút đi.”

“Làm gì?”

Tuy Ngũ Nhạc Độc Tôn rất không muốn, nhưng gã biết thực lực của Vương Viễn rất cao, cũng không muốn trở mặt với Vương Viễn, vì thế gã đi tới với vẻ mặt nghi ngờ.

“Lên!”

Vương Viễn ra lệnh một tiếng, duỗi tay túm chặt Ngũ Nhạc Độc Tôn trong tay mình, hai người Điều Tử và Mario xông lên, ba người đánh Ngũ Nhạc Độc Tôn thành một cái xác chết ngay tại chỗ.

Con mẹ nó, Ngũ Nhạc Độc Tôn này vừa vào sân đã không làm chuyện tốt, lần này cho dù nhận được nhiệm vụ, thì tám mươi phần trăm vẫn là hai chiều với mọi người, thay vào đó cứ dứt khoát tiêu diệt sớm khiến gã mất nhiệm vụ rồi cút xéo, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, ngược lại cũng đỡ phải đi một chuyến tay không với gã.

Không hổ là đệ tử Thiếu Lâm tự, Vương Viễn làm việc không có chỗ nào không thể hiện lòng từ bi.

“Ta đệt ông nội ngươi!”

Ở điểm sống lại của thành Hành Dương, Ngũ Nhạc Độc Tôn nhìn thấy lời nhắc nhở nhiệm vụ thất bại trên thanh nhiệm vụ, phát ra tiếng gào thét không cam lòng.



Xử lý xong cục phiền phức Ngũ Nhạc Độc Tôn, Vương Viễn sử dụng khinh công đuổi theo hướng hai người Khúc Dương đã rời đi.

Khúc Dương cũng làm một người hung ác.

Trong tay mang theo một người mà chạy còn nhanh như vậy, Vương Viễn sử dụng Vạn Lý Độc Hành, một đường đuổi ra ngoài thành Hành Dương, nhưng rẽ một phát đã mất dấu hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận