Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1166: Lời nhờ vả từ Bạch Hạc Lưỡng Sí

“Ngưu ca, ngươi đến rồi!”

Lúc Vương Viễn và Trương Đại Tướng Quân đang nói chuyện, Bạch Hạc Lưỡng Sí ngồi bên cạnh quay sang, chào hỏi hắn vô cùng nhiệt tình.

“Ừ!”

Vương Viễn gật đầu thay lời đáp lại.

“Uầy, quá ngầu!” Trương Đại Tướng Quân thấy vậy thì cảm thán không thôi. Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ mạnh nhất trong giới chuyên nghiệp, ngay cả hắn ta cũng phải chủ động lên tiếng chào hỏi với Vương Viễn, có thể thấy sư huynh Bắc Thiếu Lâm này của mình có địa vị như thế nào trên giang hồ.

“Ngưu ca, ta có chuyện cần trao đổi với ngươi.”

Bạch Hạc Lưỡng Sí thận trọng ướm lời.

“Có việc cứ nói!” Vương Viễn khoát tay tỏ ý Bạch Hạc Lưỡng Sí đừng vòng vo nữa, có rắm nhanh thả.

“Thì…” Bạch Hạc Lưỡng Sí trông khá khó xử: “Hôm nay là ngày vui của phái Hoa Sơn chúng ta, Ngưu ca nể mặt anh em, kiềm chế chút, đừng gây sự nhá?”

“Đậu mòe nhà ngươi!”

Vương Viễn đen mặt hỏi: “Ta giống người thích đi gây sự lắm hả?”

“Nào chỉ giống thôi đâu, ngươi vốn chính là…” Những người chơi xung quanh nghe vậy rối rít lau mồ hôi, ngay cả Trương Đại Tướng Quân cũng nhịn không được nói: “Sư huynh, ngươi đừng khiêm tốn quá.”

Tiếng xấu của yêu tăng Thiếu Lâm tự Ngưu Đại Xuân sở dĩ lan xa trên giang hồ không phải vì tu vi của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu, mà bởi vì tên này là mầm mống tai họa, đi tới đâu gieo tai ương đến đấy, giỏi phá hoại chứ không biết kiến thiết. Nghe nói tháng trước hòa thượng này đến nước Liêu bắt cua, hai hoàng đế nước Liêu cùng băng hà trong vòng một phút.

Lực phá hoại kinh khủng bậc này xứng danh với chức thần ôn dịch được rồi đó. Tất cả mọi người đều tránh không kịp, chỉ sợ bị hắn tìm đến cửa.

Nháy mắt khi Vương Viễn bước chân vào sảnh Chính Khí, Bạch Hạc Lưỡng Sí đã muốn khóc rồi. Nhiệm vụ sư môn chính của hắn ta là bảo vệ trật tự ở Hoa Sơn, kết quả hòa thượng này khiêng quan tài xông vào, còn trừng mắt gườm Dư Thương Hải một cái, tựa hồ muốn gây sự đến nơi.

Mỗi một động tác của hắn đều kích thích đến trái tim yếu ớt của Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Y chỉ hy vọng Vương Viễn nhớ tình xưa nghĩa cũ mà cho mình chút mặt mũi, giúp mình yên ổn hoàn thành nhiệm vụ.

“Phải không? Ta khiêm tốn hả?”

Vương Viễn suy tư một chốc, cũng biết người khác có chút hiểu lầm nho nhỏ với mình, thế là vỗ ngực cam kết: “Yên tâm đi lão Bạch, ta hiểu đạo lý mà, chỉ cần người khác không trêu chọc ta, ta chắc chắn sẽ không chủ động trêu chọc người khác.

“Có thật không? Vậy cám ơn Ngưu ca nhiều lắm! Cho ngươi bao lì xì này!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy Vương Viễn cam kết không gây khó dễ thì chỉ muốn trao ngay một giải Nobel Hòa Bình cho hắn. Y vừa cám ơn vừa móc từ trong ngực ra một bao lì xì kín đáo đưa cho Vương Viễn.

Vương Viễn nhìn số tiền nhét trong bao, vô cùng hài lòng cất đi.

“Chậc chậc chậc…”

Trương Đại Tướng Quân tặc lưỡi cảm thán: “Sư huynh, đến bao giờ ta mới có thể ưu tú được như ngươi đây?”

“Từ từ học mới thành tài được, trước tiên ngươi phải biết lấy đức thu phục người giống như ta.” Vương Viễn nói một câu vô cùng thấm thía.

Trương Đại Tướng Quân hiểu ra: “Rõ rồi! Ý sư huynh là muốn đạt được điều đó thì vứt mặt mũi đi là được đúng không?”

“Mẹ nhà ngươi!” Vương Viễn phát cáu.



“Sao sư huynh lại lì xì cho tên hòa thượng kia? Hắn mà dám gây chuyện, chúng ta cứ khử thẳng là xong mà? Hoa Sơn chúng ta chính là môn phái đứng đầu thiên hạ!”

Thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí vì không muốn Vương Viễn gây chuyện mà cố ý cho hắn bao lì xì, một đệ tử phái Hoa Sơn cũng làm nhiệm vụ trị an không phục lên tiếng hỏi.

Bạch Hạc Lưỡng Sí khoát tay, lên giọng dạy dỗ: “Các ngươi mới chơi nên không biết hắn! Chơi thêm mấy ngày nữa là biết ngay!”

Trong sảnh Chính Khí, khách khứa càng ngày càng đông. Ước chừng đến giữa trưa, giờ lành đã đến, nghi thức đính hôn cũng bắt đầu, chỉ nhìn thấy một lão già mặc Hoa phục màu vàng, dẫn theo một đoàn người từ phía sau sảnh đi tới trước sảnh.

“Ế? Đây không phải là Vương Nguyên Bá hay sao?” Nhìn thấy lão già đó, Vương Viễn vừa liếc mắt đã nhận ra ngay, không phải cái thứ hàng này được gọi là Kim Đao Vương vô địch Lạc Dương đó sao?

Người khiêm tốn thì kiệm lời, mà kẻ nông cạn thì lại thích khoe khoang, bản lĩnh không lớn cũng tự xưng là vô địch, lại còn thích đi đến đâu cũng làm màu vênh váo, thật sự là làm mất mặt họ Vương.

Phía sau Vương Nguyên Bá là một đám con cháu, đám người này ở Lạc Dương ngang ngược điên cuồng biết bao, trước đây còn từng đánh cả Lệnh Hồ Xung.

Tuy rằng Vương Nguyên Bá nổi tiếng vênh váo tự cao, nhưng bản thân lớn tuổi vẫn biết trời cao đất dày, mà một đám cháu của Vương Nguyên Bá này đã ngang ngược thành thói ở Lạc Dương rồi, đến phái Hoa Sơn vẫn không hề thay đổi đức hạnh.

Lúc này, bọn họ đi theo phía sau Vương Nguyên Bá, vẫn kiêu ngạo tự mãn, diễu võ dương oai như cũ, không hề biết khiêm tốn một chút nào, rung đùi ngồi ở vị trí bắt mắt nhất trong đại sảnh.

“Mẹ nó! Cái thứ gì đâu!”

Trương Đại Tướng Quân thấy bộ dáng “lão tử là đệ nhất thiên hạ” này của đám hậu bối phía sau Vương Nguyên Bá, không nhịn được mà chửi một câu.

Các đại sư huynh của các môn phái khác đều mang vẻ mặt bất mãn.

Tổ sư mấy thằng khốn này, các vị ngồi đây, có người nào không xuất thân từ các môn phái lớn đâu? Tới phái Hoa Sơn vẫn phải cẩn trọng, khiêm tốn, làm việc khiêm nhường, ngay cả loại người kiêu ngạo ngang bước như Vương Viễn, vẫn phải nể chút mặt mũi này.

Nhà Kim Đao Vương này là cái thá gì? Ở trong võ lâm cũng chỉ là một môn phái hạng ba, vậy mà lúc này, dáng vẻ điệu bộ còn khoa trương hơn cả minh chủ võ lâm, thực sự khiến trong lòng người không được thoải mái.

Nếu không phải đây là địa bàn của Hoa Sơn, lại vì nể mặt Bạch Hạc Lưỡng Sí thì mọi người cực kỳ muốn dạy cho đám người này biết cái gì gọi là khiêm tốn.

“Bọn họ tới đây làm gì?” Vương Viễn hỏi Trương Đại Tướng Quân với vẻ mặt khó hiểu.

Nhà Kim Đao Vương suy cho cùng cũng chỉ là một môn phái nhỏ, cấp bậc của bọn họ chỉ tương đương với mấy tập thể xã hội đen như Diêu Gia trại, và Hắc Phong trại, còn phái Hóa Sơn chính là một trong chín môn phái lớn, hơn nữa số người chơi số một thiên hạ, mạnh hơn Thiếu Lâm và Võ Đang mấy phần, Nhạc Bất Quần chắc hẳn sẽ không đặc biệt mời những người không cùng đẳng cấp tới đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận