Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 579: Cười nhạo

Nhưng không trả tiền thì sao, lời của Kim Đao Vương Gia cũng đã nói ra rồi. Vương gia ở thành Lạc Dương cũng được xem là cường hào ác bá một phương, nếu chỉ vì chút chuyện này mà làm mất mặt thì có chút không đáng.

Cho dù đưa hay không đưa, thì người mất mặt vẫn là Vương gia.

“Hòa thượng ngươi là ai?”

Vương Gia Câu nghĩ một chút rồi hỏi.

“Hắn chính là Ngưu Đại Xuân sư phụ!” Lâm Bình Chi ở bên cạnh giới thiệu: “Chính là một trong những ân nhân đã cứu ta.”

“Ồ…”

Vương Gia Câu gật đầu đáp: “Thì ra là ân nhân của em họ, mà cho dù không có chuyện này, thì chuẩn bị chút lễ mọn cũng là việc đương nhiên thôi!”

Phần lớn là để tìm lại thể diện cho mình, lấn át chuyện coi tiền như rác này.

“Không biết Ngưu đại sư đã tiêu tốn bao nhiêu rồi?” Vương Gia Câu lại hỏi.

“Năm trăm hai mươi lượng vàng!” Vương Viễn phun ra một cái giá mà không hề nghĩ ngợi.

Nếu Vương gia đã là nhà giàu ở thành Lạc Dương, vậy cái giá này chắc hẳn ở trong phạm vi chấp nhận được, có lợi ích sao có thể không húp được chứ.

“Năm trăm lượng vàng?” Vương Gia Câu nhíu mày, tuy cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn móc ngân phiếu ra đưa cho Vương Viễn.

Chung quy thì người vẫn cần thể diện, không thể vì năm trăm lượng vàng mà làm rớt tên tuổi của Vương gia được.

“Sảng khoái!”

Vương Viễn nhận ngân phiếu, trích ra hai trăm lượng vàng đưa cho Lệnh Hồ Xung.

Tuy Vương Viễn làm người gian trá, nhưng chưa bao giờ ăn mảnh, điểm này đã được tất cả bạn bè của hắn cảm nhận sâu sắc.

Đại hòa thượng này từ trước đến nay chưa từng để bạn bè của mình chịu thiệt. Nếu ngươi chịu thiệt vì hắn, thì không có nguyên nhân nào khác, chắc chắn là vì ngươi không làm bạn với hắn.

“Đây đều là vật ngoài thân!” Lệnh Hồ Xung khoát tay, chỉ lấy một trăm lượng vàng rồi nói: “Giữ một ít để mua rượu là được rồi!”

“Ha ha! Lệnh Hồ huynh đệ thật thoải mái! Sau này ngươi chính là bạn của ta!” Vương Viễn vỗ bả vai của Lệnh Hồ Xung, tỏ vẻ vô cùng tán thưởng đại sư huynh của phái Hoa Sơn này.

“…”

Dưới loại tình huống này, chỉ cần không phải đồ ngu đều sẽ nhìn ra được đã có chuyện gì xảy ra. Đám người Vương Gia Câu thấy thế lại càng nổi cơn tam bành. Nhưng vì kiêng dè mặt mũi của Vương gia, nên cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Hừ! Đi!”

Vương Gia Câu xoay người lên ngựa, kéo dây cương, rồi quay đầu đi mất.

Lâm Bình Chi thì lại mời Vương Viễn: “Ân nhân, tới phủ của ông ngoại ta ngồi một chút đi!”

“Cái này, ta còn có việc nữa…” Vương Viễn xua tay, vốn định từ chối.

“Ông ngoại chắc chắn sẽ hậu tạ ngươi…” Lâm Bình Chi lại nói tiếp.

“Chỉ có điều, nhìn thấy ngươi hiện tại sống cũng không tệ lắm, ta đây rất vui mừng. Đi tới Vương gia ngồi chút cũng không thành vấn đề.” Nghe được hai chữ hậu tạ, Vương Viễn vội vàng sửa miệng.

Hắn cũng không lạ gì Kim Đao Vương gia. Khi vừa mới chơi trò chơi, hắn đã từng tới Vương gia đưa thư, cũng có duyên được gặp Kim Đao Vô Địch - Vương Nguyên Bá một lần.

Bởi vì vác theo con sâu rượu Lệnh Hồ xung này, và cả cả tên vô dụng thậm chí còn không biết cưỡi ngựa như Vương Viễn, nên Lâm Bình Chi mới chậm hơn Nhạc Linh San một chút, vòng và vòng vèo rất lâu mới về đến Vương gia.

Khi đến đại sảnh, Vương Nguyên Bá đang ngồi ở nơi đó với khí tức của nhà giàu mới nổi như cũ. Ngồi bên trái y là một người đàn ông trung niên mặc áo nhà nho. Vương Viễn cũng biết người trung niên đó, đó chính là Chưởng môn phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần.

Hai người bên cạnh, là hai anh em Vương Gia Câu và Vương Gia Tuấn, đang giải thích chuyện vừa mới xảy ra ở trong quán rượu của thành Lạc Dương một cách sống động như thật. Vương Nguyên Bá cười toe toét, còn Nhạc Bất Quần thì lại cười hùa theo với vẻ mặt xấu hổ. Hai đứa con trai của Vương Nguyên Bá đứng ở bên cạnh đều mang vẻ mặt cười lạnh và khinh thường.

Biểu cảm đó rõ ràng đang nói: “Phái Hoa Sơn còn là danh môn đại phái cơ đấy, đại đồ đệ của Hoa Sơn lại bị mấy mấy tên du côn đánh cho bầm dập mặt mũi… thật đúng là mất hết thể diện.”

Thấy mấy người Vương Viễn đi vào đại sảnh, Vương Gia Câu nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, lại càng nói lời chế giễu trước mặt Nhạc Bất Quần: “Còn là đại đồ đệ của phái Hoa Sơn cơ, thật đúng là hữu danh vô thực!”

“Keng!”

Nhạc Linh San từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Lệnh Hồ Xung, lần này đã lập tức nổi giận khi nghe thấy có người chế giễu y. Cô ta trực tiếp rút kiếm ra, nếu không phải có Lâm Bình Chi ngăn cản, chỉ sợ đã xông lên chém người rồi.

Vương Viễn thì lại tự mình kiếm một chỗ rồi ngồi xuống, treo lên bộ dáng chuyện không liên quan đến mình.

“Gia Câu! Chớ có làm càn! Nghe được lời chế nhạo của Vương Gia Câu, Vương Nguyên Bá liếc mắt nhìn Nhạc Bất Quần, rồi hung dữ nói một câu.

Dù sao thì Nhạc Bất Quần cũng là chủ một phái, tính tình cũng không tốt như người khác. Đổi lại là Huyền Từ, cho dù trên mặt rất bình tĩnh, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ dặn dò Vương Viễn: “Tiểu Ngưu à, Kim Đao Vương gia có chút tự đại, ngươi đi siêu độ chút đi.”

Nhưng Nhạc Bất Quần hoàn toàn không để tâm mà nói: “Trẻ nhỏ nói chuyện không kiêng dè, đại đồ đệ này của ta cũng thật mất mặt, không thể trách người khác nói được.”

Lời này thật giống như Lệnh Hồ Xung không hề có một chút quan hệ nào với ông ta.

Vương Viễn chưa từng qua lại với người bạn Lệnh Hồ Xung này. Nhưng da mặt của tên này còn dày hơn hắn ba phần, đã đạt đến cảnh giới vò đã mẻ lại còn sứt.

“Hì hì!”

Chỉ nghe thấy y cười hì hì, ngồi bên cạnh Vương Viễn, ôm đầu gối phải, nhẹ nhàng lắc lắc đáp: “Ta vốn ngay cả hư danh còn chẳng có, nên cũng không thể nói đến bốn chữ “hữu danh vô thực” này được…”

“Cái này…”

Hai anh em Vương Gia Câu vốn muốn khiến cho Lệnh Hồ Xung bẽ mặt, nhưng thấy y không cần thể diện như vậy, họ lập tức sửng sốt một hồi, cảm thấy như thể đánh một quyền vào bông, chẳng có một chút ý nghĩa gì.

“Hai người các ngươi chớ có nói bậy!”

Lúc này, Vương Trọng Cường ở bên cạnh nói: “Lệnh Hồ hiền điệt là chân nhân bất lộ tướng. Ngày ấy ở trước miếu Dược Vương ở Thiểm Tây, chỉ với một thanh trường kiếm đã đâm mù hai mắt của mười lăm cao thủ hạng nhất chỉ trong một chiêu, quả thực là kiếm pháp như thần, hiếm có trong thiên hạ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận