Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 420: Hoàng Dược Sư tức giận

Nhóm Vương Viễn thấy thế: "..."

Hoa Sơn Luận Tiện năm đó chắc là tìm xem ai không biết xấu hổ hơn ai, mặc dù Hồng Thất Công đốn cây nhưng ít ra vẫn còn tính là quân tử, Âu Dương Phong thì.. má nó chứ, hành vi tiểu nhân rành rành ra đấy.

"Một giây..."

Hoàng Dược Sư lắc đầu nói: "Binh bất yếm trá nha Tiểu Hỏa Tử, sao ngươi có thể chủ quan như thế!"

"Lão Độc Vật, ngươi đúng là không biết xấu hổ!" Hồng Thất Công giơ ngón giữa chửi ầm lên.

"Hừ! Trận chiến sinh tử, không ai lại chờ ngươi nhảy lên cây mới cùng ngươi kéo dài khoảng cách rồi chiến đấu đâu!" Âu Dương Phong khinh bỉ trợn mắt nhìn Hồng Thất Công, cũng giơ ngón giữa đáp trả.

"Đến lượt các ngươi!" Hoàng Dược Sư quay đầu lại hỏi Vương Viễn: "Trận đầu, ba người các ngươi ai lên trước?"

"Cô ấy đi!" Vương Viễn chỉ Độc Cô Tiểu Linh, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ lời ta nói với ngươi đó."

"Rõ rồi!" Độc Cô Tiểu Linh gật đầu.

"Lão Thất Công làm phiền tính giờ đi!"

Hoàng Dược Sư bàn giao với Hồng Thất Công một câu xong, bóng người đã tung bay như áng mây trôi trên ngọn cây.

Hoàng Dược Sư là một tiểu tư sản tràn ngập hơi thở văn nhân, võ học của lão đều lấy tính thực dụng mỹ quan làm chủ. Khinh công là lợi điểm bán hàng độc nhất trong trò chơi, bán độ phóng khoáng và đẹp trai, khinh công của lão càng không cần nhiều lời, còn lộ ra mấy phần phong lưu hơn “Ngọc Thiềm Bộ” của Âu Dương Phong.

"Bêu xấu rồi!"

Độc Cô Tiểu Linh bay lên cây ôm quyền với Hoàng Dược Sư, sau đó móc một cây chủy thủ ra, sau đó đâm một nhát vào ngực mình.

"Phập!"

Máu phun ra, thanh máu trên đầu Độc Cô Tiểu Linh chỉ còn tí xíu.

"Chuyện này… Nữ nhân này có ý gì vậy?"

Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong thấy Độc Cô Tiểu Linh đâm bản thân một nhát thì lập tức trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu mạch suy nghĩ của cô rốt cuộc là gì. Cô định tự sát nhận thua đó hả?

Ngay cả Âu Dương Phong và Hồng Thất Công đứng bên cạnh cũng nhịn không được nhíu mày, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì đó.

"Hì hì!"

Vương Viễn lộ ra nụ cười xảo trá.

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh triệu hồi con rối ra, đồng thời lắp ráp trang bị Hoạt Tường Dực lên người nó.

"Lên!"

Độc Cô Tiểu Linh làm xong hết thảy thì nhảy lên bả vai nó, con rối đón gió cất cánh bay lên không trung.

"Đậu mòe! Đây là gian lận!"

Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì nhất thời nóng nảy, trong sự luống cuống còn mang theo vẻ ngạc nhiên.

Má nó, không phải đang so khinh công à, sao còn sử dụng đạo cụ? Hơn nữa đạo cụ này là thứ quái gì mà còn bay được? Đậu mòe, bug quá đi.

"Gian lận đầu ngươi ấy!"

Vương Viễn nói: "Tiểu Linh là cơ quan sư, sử dụng con rối chính là công pháp của cô ấy! Ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng võ học khinh công!"

"Chuyện này…"

Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong liếc mắt nhìn nhau, không biết nên phản bác như thế nào.

Quả thực là vậy thật, Độc Cô Tiểu Linh là cơ quan sư, luyện thuật cơ quan, theo lý thuyết mà nói, cơ quan con rối là một bộ phận thuộc về cô.

Con rối của cô cũng giống như vũ khí và công pháp của người khác, không cho cơ quan sư sử dụng con rối thì nhánh này còn ý nghĩa tồn tại gì nữa chứ? Cho dù là tranh tài chính quy, cơ quan sư sử dụng con rối đều là mặc định của hệ thống rồi.

Lúc này Độc Cô Tiểu Linh cưỡi con rối bay lên trời, dĩ nhiên chẳng có bất cứ vấn đề gì cả, muốn trách chỉ có thể trách khinh công của mình kém công nghệ cao thôi.

Thế nhưng hai người vẫn không hiểu, bay thì bay đi, cần gì tự đâm mình một nhát?

"Ha ha!"

Hoàng Dược Sư đứng trên ngọn cây thấy Độc Cô Tiểu Linh điều khiển con rối bay lên không trung thì không khỏi khẽ mỉm cười nói: "Cơ quan sư Đường Môn hiện tại rất hiếm gặp, có thể lôi ra con rối loại này ngươi cũng coi như có thiên phú dị bẩm đấy. Song ngươi cho rằng bay trên cao là ta không có biện pháp nào sao?"

Nói rồi, Hoàng Dược Sư dùng ngón tay cái đè lại ngón giữa, nhắm thẳng Độc Cô Tiểu Linh trên bầu trời.

"Đạn Chỉ Thần Công!"

Hồng Thất Công thấy thế cười phá lên: "Dược Sư à, đối phó với một hậu bối mà dùng thần công bực này có phần hơi quá phận rồi đấy."

"Hừ! Ta đánh con rối của cô ta còn không được à?" Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói.

"Ha ha!"

Lúc này, chỉ nghe tiếng Vương Viễn cười ha ha bảo: "Lão Hoàng ngươi kiềm chế chút, ngươi nhìn thanh máu của Linh Tử đi."

"???"

Hoàng Dược Sư nghe vậy ngẩng đầu nhìn, con ngươi không khỏi co lại, chợt cúi đầu trừng mắt nhìn Vương Viễn, vẻ mặt mang theo chút khó chịu.

Trước đó đã nói, lúc tranh tài không thể làm hại đến tính mạng người chơi.

Thiên Hạ Ngũ Tuyệt thuộc cảnh giới cao thủ như vậy, dĩ nhiên chỉ ngắt lá phi hoa thôi đã có thể đả thương người, Vương Viễn hiển nhiên không cho rằng Độc Cô Tiểu Linh bay lên trời là Hoàng Dược Sư bó tay không làm gì được, cho nên mới xúi giục cô đâm chính mình một nhát.

Lúc này thanh máu của Độc Cô Tiểu Linh chỉ còn con số hàng đơn vị, hơn nữa đang bay trên không trung, đừng nói là chịu một đòn của Hoàng Dược Sư, chỉ cần rơi từ trên xuống là bay màu tại chỗ luôn rồi.

Cho dù Hoàng Dược Sư có tuyệt kỹ thần công độc bộ thiên hạ thì làm sao? Lúc này cũng chẳng dám ra tay.

Dù sao ra tay Độc Cô Tiểu Linh sẽ chết, mà cô chết rồi Hoàng Dược Sư sẽ bị phán định thua cuộc, bất kể như thế nào cô đều ở cục diện tất thắng.

"Ngươi dám lừa ta?"

Hoàng Dược Sư hơi nổi nóng.

Lão già này tính tình quái gở, ngoài lạnh trong nóng, cũng rất quỷ dị, lão đâu phải loại người thích thua cuộc. Lúc này Vương Viễn lại lợi dụng quy tắc tranh tài để lừa lão, khiến lão cực kỳ khó chịu, nếu không phải Hồng Thất Công còn ở đây trông chừng, quá nửa lão sẽ làm thịt Vương Viễn trước tiên cho hả giận.

Lúc đầu Hoàng Dược Sư còn buồn bực, vì sao chỉ một vãn bối Thiếu Lâm mà có thể khiến Âu Dương Phong ghi hận như thế? Giờ lão đột nhiên phát hiện, hòa thượng này khiến người ta căm hận không phải không có lý.

"Lão Hoàng này, ngươi nói như vậy ta không đồng ý đâu, binh bất yếm trá, chính ngươi mới nói vậy mà!" Vương Viễn thản nhiên nói.

Bất kể là Hồng Thất Công dùng chưởng lực đốn cây, hay Âu Dương Phong đánh đòn phủ đầu, hai trận đấu trước bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn để thắng với điều kiện không vi phạm quy tắc. Vương Viễn bảo Độc Cô Tiểu Linh đối địch khi còn sót lại tí máu cũng là lợi dụng quy tắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận