Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1312: Ta là Côn Côn

“Bốp!”

Chưởng lực của hai người đối nhau, Vương Viễn không hề nhúc nhích, mà Lộc Trượng Khách thì lại lùi về sau nửa bước.

“?”

Nhìn thấy một màn này, Khổ đầu đà và Hạc Bút Ông đều sững sờ, trong lòng Hạc Bút Ông cũng ngạc nhiên không thôi.

Với tu vi võ học của bọn họ, không nói đến kiệt xuất trong thiên hạ, nhưng trên cơ bản, trong thiên hạ này cũng khó mà gặp được địch thủ, đặc biệt là Lộc Trượng Khách, lại càng nổi danh về chưởng lực hơn, nhưng lúc này, chưởng lực của tên hòa thượng kỳ quái đột nhiên nhảy ra kia, lại thấp thoáng vượt qua cả Lộc Trượng Khách, khiến người thực sự có hơi khó có thể tưởng tượng nổi.

Vương Viễn ở bên này cũng không dễ chịu gì, một chưởng này của Lộc Trượng Khách giáng xuống, kèm theo một luồng khí tức u ám lạnh lẽo phủ thẳng vào mặt hắn một cách mãnh liệt, khiến Vương Viễn lập tức nhớ ra tại sao lại cảm thấy người này quen mắt.

Trước đó khi ở núi Võ Đang, Vương Viễn đã từng gặp người này, đây chính là hung thủ đã đánh Trương Vô Kỵ một chưởng thành tàn phế.

Hàn độc vào cơ thể, nếu không phải Vương Viễn có nội lực hùng hậu, còn không phải sẽ có kết cục giống như Trương Vô Kỵ ngay tại trận hay sao?

“Hòa thượng này rất quái dị, mọi người cùng nhau lên!”

Lộc Trượng Khách không đắc thủ bằng một đòn được, lập tức gọi Hạc Bút Ông phát động tấn công Vương Viễn một lần nữa, hai người cùng tung song chưởng ra, đẩy về phía trước, một chưởng lực khủng khiếp như dời non lấp bể bổ tới, uy lực của một chưởng này đã vượt qua Dương Đỉnh Thiên trong phó bản đỉnh Quang Minh.

Vương Viễn lùi lại một bước kéo dài khoảng cách, tay trái xoay vòng, tay phải duỗi thẳng, sử dụng một chiêu [Kiến Long Tại Điền].

“Rầm!”

Chưởng lực của Huyền Minh Nhị Lão rơi lên bức tường khí của Vương Viễn, Vương Viễn tung một chưởng [Tiềm Long Vật Dụng] để đánh trả, nhưng thân thủ của hai người kia cực kỳ tốt, thấy Vương Viễn đánh trả, lập tức lại tung ra một chưởng, triệt tiêu chưởng lực bắn ngược về của Vương Viễn.

Lúc này, Khổ đầu đà đã vòng đến phía sau Vương Viễn một cách im hơi lặng tiếng, rồi bổ một nhát đao vào sau ót hắn.

Vương Viễn nghe thấy tiếng xé gió sau lưng mình, lập tức vận nội tức, mở [Kim Cương Bái Tháp].

“Keng!”

Một đao của Khổ đầu đà bổ lên đầu Vương Viễn, khiến đốm lửa bắn ra khắp nơi.

Vương Viễn quay người, tay trái cầm lưỡi đao, rồi vặn mạnh.

“Rắc!”

Trường đao bị bẻ làm hai, tiếp đó tay trái của hắn vồ về phía trước, dùng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền] túm lấy tóc của Khổ đầu đầ, rồi kéo xuống dưới, đầu gối húc mạnh lên trên.

“Bốp!”

Khổ đầu đà bị một gối của Vương Viễn húc cho nổ đom đóm mắt, tiếp theo, hắn xoay eo, xách Khổ đầu đà lên, rồi quay người sử dụng [Thích Già Trịch Tượng Công], ném Khổ đầu đà về phía Huyền Minh Nhị Lão lại tung một chưởng nữa tới như ném một con gà con.

“Không ổn!”

Huyền Minh Nhị Lão vội vàng thu tay, hai tay đồng thời đưa ra tiếp được Khổ đầu đà.

Thực lực tổ hợp của hai người này cực cao, đỡ một chiêu ám khí này của Vương Viễn, cũng chỉ hơi choáng váng đã trở lại bình thường, tiếp tục xông lên giằng co với hắn.

Suy cho cùng thì Vương Viễn cũng chỉ là một người chơi chưa đến cấp chín mươi mà thôi, thực lực có cao đến đâu thì vẫn có giới hạn dưới sự hạn chế của cấp bậc, mà Huyền Minh Lão Nhị và Khổ đầu đà đều là BOSS cấp một trăm bốn mươi, cả ba người cùng xông lên, tình hình quả thực không được lạc quan cho lắm.

Dù sao dưới trạng thái Huyền Minh Nhị Lão đồng thời ra tay, thực lực của bọn họ tăng mạnh, cũng không kém hơn Dương Đỉnh Thiên bao nhiêu, với thực lực của Vương Viễn hiện tại mà nói, chỉ là khó khăn lắm mới có thể ngang hàng mà thôi, nhưng lại thêm một Khổ đầu đà đánh lén ở sau lưng nữa, khiến Vương Viễn lại càng rơi vào thế hạ phong, cũng may hắn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, da dày thịt béo, tuy rằng công ít thủ nhiều, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Huyền Minh Nhị Lão và Khổ đầu đà cũng chưa thể giết được hắn.

“Lão Ngưu! Ngươi có chống đỡ được không?” Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn bị ba BOSS đè đánh, mới hoang mang hỏi.

“Ngươi mau đi đi! Tự ta có kế thoát thân!” Vương Viễn không hổ là vua đỡ đòn số một thiên hạ, bị ba BOSS đánh, mà vẫn trả lời tin nhắn của Phi Vân Đạp Tuyết một cách thành thạo.

“Ta không thể bỏ ngươi lại không quan tâm được, gọi người đi…” Phi Vân Đạp Tuyết vội la lên.

“Cút mau! Đừng để ta giết luôn cả ngươi!” Vương Viễn nổi nóng, từ khi nào tiểu tử này lại dong dài như vậy?

“Được rồi!”

Phi Vân Đạp Tuyết bất đắc dĩ, chỉ đành phải dẫn theo Âu Dã Tử, đánh thủng một lỗ từ một phía khác của ngôi nhà gỗ rồi phi thân ra, chạy về phía Hoa Sơn.

Vương Viễn thấy bóng người của Phi Vân Đạp Tuyết đã biến mất, lập tức trở mặt, hét lớn với ba người Lộc Trượng Khách: “Ba tên đần các ngươi đừng đánh nữa, tiểu tử đó đã dẫn Âu Dã Tử chạy mất rồi! Ngay cả ta mà cũng không nhận ra sao? Ta vất vả lắm mới lừa được Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm đến tay! Nhưng các ngươi lại chạy ra đây làm loạn, làm hỏng việc lớn của ta!”

“Giọng nói này rất quen tai…”

Nghe thấy giọng nói của Vương Viễn, Hạc Bút Ông sững sờ, dừng tay lại, Khổ đầu đà và Lộc Trượng Khách cũng lùi lại một bước, chỉ vào Vương Viễn, nói trong sự kinh hãi “Ngươi là Thành… Thành Côn?”

“Phí lời! Không phải lão phu thì là ai?”

Vương Viễn dùng tay lau mặt, biến thành bộ dáng của Thành Côn, sau đó móc từ trong ngực ra một miếng lệnh bài của Nhữ Dương Vương phủ.

“Chẳng trách chưởng lực lại hùng hậu như vậy, hóa ra là ngươi thật! Sao ngươi lại ở đây?”

Huyền Minh Nhị Lão và Khổ đầu đà nhìn thấy lệnh bài trong tay Vương Viễn, cuối cùng cũng xác nhận được thân phận của hắn, vội vàng hỏi: “Không phải ngươi tới đỉnh Quang Minh và không bao giờ trở về được nữa hay sao, nghe nói ngươi đã bị người của Thiếu Lâm tự thanh lý môn hộ rồi cơ mà.”

“Đừng nhắc nữa!” Vương Viễn mở miệng lừa gạt: “Thân phận suýt chút nữa thì bại lộ, ta giả chết mới tránh được một kiếp.”

“Chẳng trách, chẳng trách…” Huyền Minh Nhị Lão liên tục gật đầu.

Lúc này, sắc mặt của Vương Viễn thay đổi, trách móc ba người kia: “Vừa rồi ta đã kêu ba người các ngươi lui xuống, kết quả các ngươi lại đi lên đánh ta, bây giờ thì hay rồi, để thằng nhãi đó dẫn Âu Dã Tử chạy mất rồi, chuyện này các ngươi tính chịu trách nhiệm sao đây?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận