Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1253: Đổi Hoàng Đình Kinh

“???”

Trong kênh trò chuyện, đám Mario nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn thì mù mờ chả hiểu gì.

Độc Cô Tiểu Linh thì câm nín không thôi: “Sao thế? Ta mới mở cửa thế giới mới cho hắn hả? Hóa ra hòa thượng này thực chất thích đàn ông sao?”

Tất cả mọi người: “…”

“Không biết Ngộ Si đại sư tới đây có chuyện gì?”

Sau khi Vương Viễn đặt chân vào nhà bếp, một gương mặt hòa thượng xa lạ cung kính chào hỏi hắn.

“Không có việc gì, ta chỉ đi dạo chút thôi, mà vị hỏa công đầu đà kia đâu rồi?” Vương Viễn kỳ quái hỏi.

Mấy lần trước Vương Viễn tới đây đều được một hỏa công đầu đà mặt mũi hung ác ngang ngược tiếp đãi, lần này đổi người khiến hắn thấy khá quái.

Dẫu sao đây là trò chơi chứ không phải thực tế, có thể tùy ý thay đổi chức vụ của nhân viên, loại NPC mang tính số liệu này đều là trước thế nào cả đời thế ấy, giờ đổi người tiếp đón hiển nhiên không hợp lý cho lắm.

“Hỏa công đầu đà bỏ chạy rồi!” Hòa thượng kia đáp: “Tiểu tăng tên Hư Vân, hiện tại thay thế vị trí của y.”

“Bỏ chạy rồi???” Vương Viễn càng kỳ quái hơn.

Tính làm cách mạng đấy à? Chẳng lẽ một NPC nho nhỏ còn thức tỉnh được trí năng siêu cấp? Muốn thoát khỏi lòng bàn tay của đầu não Long Đằng?

“Vâng!” Hư Vân giải thích kỹ hơn: “Tháng trước thi đấu môn phái, hỏa công đầu đà đánh bị thương Khổ Trí đại sư của Đạt Ma Viện xong thì trốn khỏi Thiếu Lâm, từ bấy giờ biệt tăm biệt tích.”

“Ra là vậy…” Vương Viễn như có điều suy ngẫm.

Khổ Trí đại sư là đại cao thủ cấp 100 của Đạt Ma Viện, thực lực phi phàm.

Vương Viễn biết hỏa công đầu đà lén lút học võ công từ lâu, nhưng không ngờ người này lại tự học thành tài, luyện công phu đến trình độ cao như vậy, ngay cả Khổ Trí đại sư cũng không phải đối thủ của y. Nếu y được chăm nom và chỉ dạy nhiệt tình chắc cũng thành cao thủ một đời rồi. Xem ra y cũng là một NPC mang kịch bản nhân vật chính điển hình, bỏ chạy cũng không lạ.

Thiếu Lâm tự đúng là nơi ngọa hổ tàng long, chân chạy vặt nhóm lửa cũng có một thân triển vọng.

“Linh Quan đại sư đâu rồi?” Tạm gác chuyện hòa công đầu đà sang bên, Vương Viễn hỏi thăm tiếp.

“Linh Quan hòa thượng…” Nghe được hai chữ Linh Quan, Hư Vân hơi hốt hoảng, sau đó khẽ đáp: “Lão đang đọc sách đằng sau bếp, Ngộ Si đại sư đừng tìm lão, đầu óc người này có vấn đề đó.”

“Không sao!” Vương Viễn khoát tay nói: “Dẫn ta qua đấy!”

“Vâng!” Hư Vân không dám chống lại mệnh lệnh của Vương Viễn, chỉ đành dẫn hắn đi gặp Linh Quan.

Dưới sự dẫn đường của Hư Vân, Vương Viễn lại tiến vào thiền phòng của Linh Quan lần nữa. Bấy giờ hòa thượng nọ đang nằm trên giường, tư thế cực kỳ quỷ dị, trong tay còn cầm quyển “Thân Nhiệt Thiên Quốc” xem một cách hăng hái.

Hình như Hư Vân đã biết sách Linh Quan cầm trong tay là gì nên chỉ đứng ngoài cửa không dám vào, đỏ mặt xấu hổ chạy đi gấp.

Một lão hòa thượng bảy tám chục tuổi rồi chứ ít ỏi gì, thế mà ngày nào cũng ôm một quyển sách đồi trụy, còn đề cập đến đồng tính luyến ái nữa chứ, người bình thường ai mà chẳng sợ lão. Hơn thế nữa đây còn là một kẻ điên, lỡ làm ra chuyện gì đó khác người cũng không cần phải chịu trách nhiệm, nhỡ mình thành người bị hại thì oan thôi rồi.

“Linh Quan đại sư…”

Vương Viễn gọi một tiếng.

Linh Quan tựa hồ không nghe thấy, vẫn nằm im đọc sách, phớt lờ không thèm để ý tới Vương Viễn.

Hắn biết đầu óc người này có vấn đề, thế là nói tiếp: “Ta lại mang sách mới đến cho ngài này.”

“Thật không?”

Linh Quan hòa thượng nghe thấy lời Vương Viễn nói thì đột nhiên ngồi bật dậy, xoay người ra tiếp chuyện.

“Ớ???!!!”

Sau khi nhìn thấy Linh Quan, Vương Viễn nhịn không được kêu lên một tiếng.

Linh Quan hòa thượng lớn hơn Huyền Từ mấy chục tuổi, nay đã gần tám mươi, lần trước Vương Viễn đến gặp, tinh thần lão mặc dù vẫn sáng láng nhưng đã già yếu lụm khụm rồi.

Thế mà lúc này da lão hòa thượng trắng nõn, sắc mặt hồng hào, chẳng có lấy một nếp nhăn, nhìn cứ như một thanh niên hai ba mươi tuổi.

Lão hồi xuân sao?

Không những vậy, khí tức của Linh Quan còn đều đặn cực kỳ, trong lúc thổ nạp có chân khí lưu chuyển, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng tự nhiên, hiển nhiên lão đã tu luyện nội công đến một cảnh giới mà cả Vương Viễn cũng khó lòng tưởng tượng.

Xem ra một năm không gặp, Linh Quan hòa thượng đã luyện Tẩy Tủy Kinh trong tay đến cảnh giới viên mãn.

Lão vốn đã luyện thành Dịch Cân Kinh, nội công lừng lẫy xưa nay, giờ lại thêm Tẩy Tủy Kinh, tu vi nội công hiện tại thế nào có thể tưởng được.

Vương Viễn không ngờ trong lúc vô tình mình lại thúc đẩy tạo ra một cao thủ siêu cấp với thực lực kinh người cho Thiếu Lâm tự.

“Ngươi lại có sách gì cho ta xem?”

Linh Quan ngây ngô nhìn Vương Viễn hỏi.

“Này…”

Vương Viễn thoáng sững người.

Hắn nói vậy là để hấp dẫn sự chú ý của Linh Quan mà thôi chứ lấy đâu ra sách. Vương Viễn thực sự rất khó xử, coi dáng vẻ hòa nhã của Linh Quan, mấy công pháp bí tịch đánh đấm túi bụi lão chắc hẳn không để vào mắt, mà không phải công pháp bí tịch, Vương Viễn đâu thừa ngăn mà nhét vào trong túi đồ.

“Mau lấy ra cho ta xem!” Linh Quan thúc giục.

“Để ta tìm chút đã…” Vương Viễn vội vàng mở túi đồ ra lục lọi, chỉ thấy sâu trong góc có một quyển sách trẻ em không nên đọc.

Hắn vươn tay lôi quyển sách đó ra.

“Hoàng Đình Kinh” (Bản chép tay của Trương Tam Phong), khi đó đào được dưới thác nước “Trương Vô Kê an táng tại đây” trong tiên cảnh Côn Luân.

“Hmmm…”

Thời gian qua lâu lắm rồi, Vương Viễn nhìn kinh thư trong tay mà suýt chút nữa quên mất mình lấy được nó bằng cách nào.

Danh tiếng của Trương Tam Phong rất lớn, Vương Viễn còn giữ lại quyển sách này hoàn toàn vì bảy chữ “bản chép tay của Trương Tam Phong”, nhưng nằm trong túi đồ lâu vậy rồi mà hắn vẫn chưa phát hiện ra công dụng của nó, giờ mang ra đổi “Tẩy Tủy Kinh” cũng hợp lý lắm.

“Ngài coi quyển này thế nào?”

Vương Viễn đưa Hoàng Đình Kinh đến trước mặt Linh Quan.

“Hay hay hay!”

Linh Quan thấy “Hoàng Đình Kinh” trong tay Vương Viễn thì tiện tay ném “Thân Nhiệt Thiên Quốc” sang một bên, kích động nhận lấy kinh thư mới, nghiên cứu một cách cuồng nhiệt.

Vương Viễn tiến lên trước nhặt lấy “Thân Nhiệt Thiên Quốc” mới bị Linh Quan ném xó.



Lúc có được quyển sách này Vương Viễn chỉ lật qua xem, bởi vì nội dung bên trong quá buồn nôn nên không coi kĩ.

Hiện tại hắn ôm tâm thái đây là công pháp bí tịch để xem thì thấy hình vẽ bên trong không có gai mắt đến vậy, ngược lại giống như tư thế luyện khí được miêu tả lại từng chiêu từng thức.

Hắn tỉ mỉ đọc đến trang cuối cùng, đột nhiên, thông tin của “Thân Nhiệt Thiên Quốc” thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận