Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 885: Bọn họ cho nhiều lắm

Phi Vân Đạp Tuyết là người có tiền, hơn nữa còn thường xuyên giao tiếp với phụ nữ, trên người có mấy loại đồ như vậy hẳn là rất bình thường.

"Hừm... Không phải là không có!" Phi Vân Đạp Tuyết khó xử nói: "Đây chính là lễ vật ta tốn rất nhiều sức lực mới mua được để tặng cho con gái người ta..."

Nói xong, Phi Vân Đạp Tuyết lấy một hộp vàng lóng lánh từ trong ngực ra, sau khi mở ra, bên trong bày chỉnh tề chín viên trân châu lập lòe tỏa sáng.

Đừng nói là người tham của như Dương Liên Đình, cho dù là Vương Viễn khi nhìn thấy trân châu trong hộp kia cũng giật mình.

Mụ nội nó, đồ chơi này không nói tới trân châu bên trong, chỉ tính riêng cái hộp nhỏ kia thôi cũng đã không phải hàng rẻ tiền rồi. Kẻ có tiền vạn ác tiêu tiền mua đồ chơi này có đáng hay không!

"Huynh đệ như tay chân! Nữ nhân như quần áo!" Vương Viễn cầm lấy hộp đưa cho Dương Liên Đình, sau đó nói với Phi Vân Đạp Tuyết: "Bao nhiêu tiền? Ta đưa cho ngươi! Ngươi mua lại là được!"

Quan điểm này của Vương Viễn, Phi Vân Đạp Tuyết thực sự không đồng tình được. Hiện tại đã là xã hội gì, nam nữ ngang hàng, có mấy lời tự hiểu trong lòng là được, nói ra sẽ lập tức thay đổi ý nghĩa.

"Quên đi, cho dù ngươi trả tiền, ta cũng không mua được nữa!" Phi Vân Đạp Tuyết đau lòng xua tay. Một hộp trân châu này quả thực là tốn không ít tiền đâu.

"Ai nha..."

Sau khi Dương Liên Đình nhận hộp trân châu, sắc mặt vốn còn chút uy nghiêm lập tức biến đổi thành con buôn: "Thật sự là khiến Ngưu đại sư tốn kém rồi! Giáo chủ đang ở bên trong, ta dẫn các ngươi vào!"

Trước mặt tiền tài ai nấy đều ngang hàng, chỉ khác là bao nhiêu mà thôi, tên cẩu Dương Liên Đình này đúng là tên tham của nhất.

Đi theo sau Dương Liên Đình, Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đi ra phía sau điện Thành Đức, lại đi qua một hành lang dài, đi tới một tòa hoa viên, đi vào một tiểu thạch ốc phía tây.

Dương Liên Đình đi trước dùng sức đẩy vách tường bên tay trái.

"Ầm ầm ầm." Một âm thanh nặng nề vang lên, cửa đá theo tiếng mở ra, bên trong là một tấm cửa sắt.

Dương Liên Đình lấy ra một xâu chìa khóa, mở cửa sắt, bên trong là một địa đạo.

Ba người dọc theo địa đạo đi xuống, hai bên địa đạo có đốt mấy chén đèn dầu leo lắt, một mảnh âm u. Vòng vo mấy vòng, lúc trước mắt rộng mở có tia sáng, lộ ra ánh nắng, mọi người đột nhiên ngửi được một luồng hương hoa, tâm trí trở nên thoải mái.

Từ trong địa đạo đi ra là bước ngay vào một tiểu hoa viên cực kỳ tinh xảo, hồng mai lục trúc, thanh tùng thúy bách, được bố trí vô cùng độc đáo, trong hồ nước có đôi cá uyên ương bơi lội, bên cạnh hồ có bốn con bạch hạc. Mọi người không ngờ lại được chứng kiến cảnh đẹp như vậy, ai nấy đều âm thầm cảm thán. Vòng qua một đống núi giả là một vườn hoa rộng lớn tràn đầy hoa hồng đỏ thắm đua nhau khoe sắc, diễm lệ vô song.

"Oaaaaa...!"

Nhìn thấy cảnh tượng hoa viên như thế, Vương Viễn còn đỡ, dù sao hắn cũng không phải loại hình thanh niên văn nghệ, Phi Vân Đạp Tuyết lại nhịn không được sợ hãi than: "Sắp vượt qua cả sân nhà ta rồi..."

"Sắp vượt qua? Sân?"

Lời này của Phi Vân Đạp Tuyết lại làm Vương Viễn chấn động.

Hoa viên này phải rộng khoảng tầm nghìn mét vuông, thế mà lại vẫn chưa lớn bằng sân nhà Phi Vân Đạp Tuyết... Ở cái thời đại tấc đất tấc vàng này, con chó này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?

"Liên đệ, ngươi mang ai tới thế?"

Đúng lúc này, từ phòng trong truyền ra một giọng nói. Giọng điệu bén nhọn, tiếng nói lại thô, vừa giống nam, lại vừa giống nữ, làm người ta nghe xong không nhịn được mà nổi da gà.

"Là thủ đồ phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm tự, Ngưu Đại Xuân sư phụ cùng với..."

Nói tới đây, Dương Liên Đình liếc nhìn Phi Vân Đạp Tuyết.

"Phái Thiên Sơn, Phi Vân Đạp Tuyết!" Phi Vân Đạp Tuyết tự giới thiệu.

"Cùng với đạo trưởng Phi Vân Đạp Tuyết của phái Thiên Sơn!" Dương Liên Đình nói tiếp.

"Tại sao ngươi lại dẫn bọn hắn tới đây? Nơi này chỉ có một mình ngươi mới được tiến vào. Ngoại trừ ngươi, ta không thích gặp ai cả." Hai câu cuối cùng được nói với âm cao, hiển nhiên là giọng nữ. Giọng này chắc chắn là của Đông Phương Bất Bại, chính là kiểu giống như diễn viên học hát siết chặt yết hầu, ra vẻ kiều mỵ lại giống như đang nói đùa. Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết hai mắt nhìn nhau, tất cả đều là kinh hãi.

Bôi Mạc Đình quả nhiên không lừa người, Đông Phương Bất Bại này đã nữ tính hóa. Nghĩ tới việc Bôi Mạc Đình cũng sẽ biến thành cái dạng này, trong lòng Vương Viễn lại thêm vài phần áy náy.

"Ta cũng không muốn dẫn bọn hắn vào!" Dương Liên Đình nói: "Nhưng bọn họ thực sự cho nhiều thứ lắm! Mấu chốt là còn có một vị mỹ nam tử!"

Nói tới đây, Dương Liên Đình liếc nhìn Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết.

Phi Vân Đạp Tuyết vội vàng đứng thẳng người, tạo dáng mà bản thân cho rằng đẹp trai nhất ra.

"Mỹ nam tử?"

Đông Phương Bất Bại chần chờ một chút rồi cười nói: "Liên đệ, ngươi sẽ không ghen sao?"

"Ta cần phải làm vậy à?"

Giọng điệu của Dương Liên Đình cực kỳ cộc cằn.

"Ha ha ha!"

Đông Phương Bất Bại cũng cười cười nói: "Vậy để cho bọn hắn vào đi!"

Dương Liên Đình vén một góc tấm mành gấm được thêu một chùm hoa mẫu đơn lên, hai người Vương Viễn đi vào theo.

Trong phòng màu sắc rực rỡ, mùi son phấn nồng đậm xông vào mũi, ở bàn trang điểm phía đông có một người đang ngồi. Người đó mặc quần áo màu phấn hồng, tay trái cầm một cái khung thêu, tay phải cầm một cây kim thêu, ngẩng đầu lên, đánh giá hai người Vương Viễn một cái.

"Đây... đây là Đông Phương Bất Bại?"

Sau khi nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết lập tức trợn tròn mắt. Vương Viễn tốt xấu gì cũng đã chuẩn bị tâm lý, còn Phi Vân Đạp Tuyết lại không chút đề phòng, suýt chút nữa đã la hét thất thanh.

Người trước mắt đây là người đã cướp đi vị trí giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, trong hơn mười năm được biết tới là người có võ công đệ nhất thiên hạ - Đông Phương Bất Bại.

Nhưng Đông Phương Bất Bại đây, râu ria được cạo nhẵn nhụi, trên mặt còn tô son điểm phấn, kiểu dáng quần áo trên người nam không ra nam, nữ không ra nữ, màu sắc sặc sỡ, mặc trên người mấy cô nương cũng quá mức kiều diễm, chói mắt. Một vị võ lâm quái kiệt được xưng là một trong bốn BOSS Thần cấp uy chấn đương thời, kinh thiên động địa, thế nhưng lại trốn trong khuê phòng, thêu hoa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận