Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1246: Không có phần thưởng



Đây là phần thưởng cuối cùng trong phụ bản Vây Công Đỉnh Quang Minh, tín vật của giáo chủ Ma giáo chính là nước cờ đầu, sau này các môn phái sẽ nhận được nhiệm vụ tuyệt học của môn phái, tham gia nghiên cứu tuyệt học môn phái.

Ví dụ như [Thiết Bố Sam] của Lục Phiến Môn, [Dịch Cân Kinh] của Thiếu Lâm tự, [Kim Đỉnh Thần Công] của phái Nga Mi…

“Của ta đâu?”

Một miếng lệnh bài cuối cùng của Trương Vô Kỵ được phát cho Vương Viễn, Bạch Hạc Lưỡng Sí ở bên cạnh hỏi với vẻ bất mãn.

Tống Dương và Phi Vân Đạp Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Trương Vô Kỵ, tay không vô cùng khó chịu.

Những người khác đều có Thánh Hỏa lệnh hoặc bí tịch, duy chỉ có ba người này là không có, điều này khiến cả ba cực kỳ bất mãn, dựa vào cái gì chứ, đều cùng nhau tới đây, những người khác đều có tuyệt học hoặc đạo cụ mở nhiệm vụ tuyệt học, nhưng tại sao ba người chúng ta lại không có?

“Ha ha!”

Trương Vô Kỵ liếc mắt nhìn Bạch Hạc Lưỡng Sí, đáp: “Ngươi đã có thuật luyện khí rồi, học võ học phàm tục còn có ích gì?”

“Cái này…” Bạch Hạc Lưỡng Sí á khẩu không trả lời được.

Lời nói của Trương Vô Kỵ rất thẳng thắn, ngươi đã là một võ giả Tiên Thiên, tới nơi này xem náo nhiệt làm gì, lời này khiến cho tâm thái của Bạch Hạc Lưỡng Sí có hơi sụp đổ.

Tại sao Bạch Hạc Lưỡng Sí tự sát trùng tu? Chính là vì trước khi độ kiếp y vẫn chưa học được tuyệt học, cũng không quá hài lòng đối với công pháp sau khi dung hợp, lúc này mới chuyển thế trùng tu, hy vọng có thể kiếm thuộc tính, kiếm được một bản công pháp tốt hơn.

Nhưng ai ngờ hệ thống đã sớm có sự chuẩn bị đối với chuyện này, nếu người chơi có thuật luyện khí, thì không thể nhận được tín vật tuyệt học ở chỗ Trương Vô Kỵ.

“Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta cũng chưa phi thăng mà, có phải ngươi nhằm vào chúng ta không?” Nghe thấy lời giải thích của Trương Vô Kỵ, Phi Vân Đạp Tuyết lại càng bất mãn hơn, vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn Tống Dương ở bên cạnh.

Bạch Hạc Lưỡng Sí không thể nhận tín vật tuyệt học là do tự mình làm, đang nhàn rỗi lại đi phi thăng vớ vẩn gì đó, còn muốn kẹp BUG cày thuộc tính.

Nhưng Phi Vân Dạp Tuyết và Tống Dương đều là người chơi nghiêm túc, cũng chưa phi thăng, tại sao lại không nhận được tín vật.

Huống chi Phi Vân Đạp Tuyết còn là người chơi nhân dân tệ rót tiền nhiều nhất trong trò chơi, là khách hàng lớn của công ty Long Đằng, hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm, một ông chủ lớn như vậy lại phải chịu loại đãi ngộ bất công này, từ đây có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của Phi Vân Đạp Tuyết.

Những người khác cũng không khó lý giải được tâm trạng của một người chơi đã hơn cấp chín mươi mà vẫn chưa học được tuyệt học môn phái. Cái này cũng giống như người đã hơn bốn mươi tuổi vẫn còn ế chổng chơ, nhu vầu về hôn nhân vô cùng bức thiết.

Nhưng kết quả Trương Vô Kỵ lại không cho hắn ta tín vật tuyệt học, Phi Vân Đạp Tuyết không cầm tiền đập chết hắn đã là vô cùng kiềm chế rồi.

“Ngươi giải thích cho ta, bằng không thì ngươi đừng lăn lộn nữa, cái trò chơi tồi tàn này cũng đừng mở nữa!” Phi Vân Đạp Tuyết chỉ vào Trương Vô Kỵ, nổi giận đùng đùng, bảo.

Nói xong, cẩu bài hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm còn sáng lên.

“Thiếu gia, thiếu gia! Ngài đừng kích động!”

Đám người Một Đám Ô Hợp vội vàng khuyên can.

Phi Vân Đạp Tuyết chưa từng nói về thân phận của mình, nhưng mọi người cũng không ngốc, cũng đã sớm đoán ra được ít nhiều, hắn nói không cho Trương Vô Kỵ lăn lộn nữa, thì Trương Vô Kỵ có khả năng thật sự không thể lăn lộn được nữa, nhưng lỡ như khiến trò chơi này đóng máy chủ thật, gia sản nhà lão Mã nhiều vô số kể, không để ý đến việc tổn thất một trò chơi này, nhưng người thảm nhất vẫn là nhóm người Một Đám Ô Hợp dựa vào trò chơi để kiếm cơm.

“…”

Trương Vô Kỵ nhìn thấy tấm biển trên đầu Phi Vân Đạp Tuyết cũng có chút đăm chiêu, rồi nói với vẻ vô cùng khó xử: “Người chơi hội viên Tâm Duyệt tôn kính, không phải tiểu Trương nhằm vào ngươi, mà là nhiệm vụ tuyệt học của ngươi không nằm trong quyền quản lý của ta…”

Quả nhiên, có tiền có thể giày vò ma quỷ, ở trước mặt hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm, NPC đỉnh cấp cũng phải cúi dầu.

“Ta thì sao?”

Tống Dương cũng hỏi: “Lẽ nào ta cũng không thuộc quyền quản lý của ngươi?”

“Không sai!” Trương Vô Kỵ gật đầu, đối với người chơi bình thường, Trương Vô Kỵ cũng sẽ giải thích, nhưng thái độ rõ ràng kém hơn một chút.

Không hổ là trò chơi của công ty Long Đằng, NPC người này chân thật hơn người kia, tuân thủ đúng văn hóa xí nghiệp mấy trăm năm của Long Đằng.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào mới có được nhiệm vụ tuyệt học?” Phi Vân Đạp Tuyết vội vàng hỏi tiếp.

“Cái này… không thể nói, nói rồi chính là làm bậy, hy vọng người chơi hội viên Tâm Duyệt tôn kính đừng làm khó ta.” Trương Vô Kỵ nói với vẻ khẩn cầu.

“Được rồi được rồi! Nếu không thể nói thì đừng hỏi nữa!” Vương Viễn cũng vội vàng đi lên hòa giải.

Trong trò chơi có quy tắc này, ngươi có tốn tiền nhiều đến đâu, cũng chỉ có thể khiến NPC tôn trọng ngươi hơn một chút, mà không thể khiến bọn họ tiết lộ những thứ có tính cơ mật đó ra cho ngươi được. Nếu Phi Vân Đạp Tuyết ép hỏi tiếp, thì chỉ sợ Trương Vô Kỵ thật sự sẽ tự sát để tạ tội mất, đến khi ấy, Trương Tam Phong không dám chọc vào hội viên Tâm Duyệt, còn không phải sẽ trút giận lên những người khác hay sao.

“Hừ!”

Tuy rằng Phi Vân Đạp Tuyết là cậu ấm nhà giàu, nhưng cũng có thái độ đúng mực của cậu ấm nhà giàu, không phải là người không nói đạo lý, dưới sự khuyên nhủ của Vương Viễn, cơn tức của hắn ta cũng vơi đi phân nửa, không tiếp tục ép hỏi Trương Vô Kỵ nữa.

Nhiệm vụ tuyệt học của Tống Dương không nằm trong quyền quản lý của Trương Vô Kỵ, Vương Viễn cũng có chút suy đoán, bởi vì môn phái Tiêu Dao này quá mức thần bí và mạnh mẽ, rõ ràng không phải là môn phái phàm trần.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, vậy mà phái Thiên Sơn cũng nằm ngoài môn phái bình thường, lẽ nào hai môn phái này có mối quan hệ gì đó? Không thể nào… phái Tiêu Dao ở Hà Nam, còn phái Thiên Sơn lại ở Tây Vực, cách nhau xa đến vạn dặm, có thể liên quan gì được chứ?

Không hiểu, không hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận