Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 469: Hóa ra là ngươi!

Du Câu xem như đã nhìn ra, đám người chơi này người nào người nấy đều mang ý xấu, Kiều Phong chưa đền tội, đám người kia cũng đã bắt đầu không biết nỗ lực.

Bạch Hạc Lưỡng Sí là cao thủ có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất trong số những người có mặt ở đây. Mọi người còn đang ước gì hắn ta bị Vương Viễn dùng một chưởng đập chết, đã như vậy thì làm gì có chuyện bước tới giúp đỡ chứ? Vừa rồi Huỳnh Hoặc Thủ Tâm còn có ý định bước lên giúp đỡ, còn những người khác thì lại khoanh tay đứng ở một bên xem trò vui.

Nếu không phải hai anh em Du Câu ra tay, e rằng Bạch Hạc Lưỡng Sí đã chết ở trong tay Vương Viễn rồi.

Hết cách rồi, Du Câu dứt khoát hạ lệnh cho đám người chơi tấn công Vương Viễn.

Nhận được mệnh lệnh, tất nhiên mọi người cũng không có lý do để khoanh tay đứng nhìn, Bạch Hạc Lưỡng Sí nghiêng người, tránh thoát khống chế của Vương Viễn. Ba Nghìn Thế Giới và Huỳnh Hoặc Thủ Tâm tiến lên một bước, tiếp được hai cái xích sắt bên dưới tấm khiên, hai người nhảy về hai phía trái phải, dùng xích sắt cuốn lấy Vương Viễn.

Lúc này, Mario và Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng tiếp được một đầu khác của xích sắt trong tay hai anh em Du thị, bốn người sử dụng khinh công quay chung quanh Vương Viễn, trói mấy vòng.

Dù sao thân pháp tiên thiên của Vương Viễn vẫn chưa đủ, tuy có bốn bộ thân pháp trong người, nhưng xét riêng về tốc độ thôi, hắn đã có sự cách biệt rất lớn với Mario và Bạch Hạc Lưỡng Sí rồi. Trong nháy mắt, bốn người hai cái xích sắt đã trói chặt Vương Viễn lại.

Cho dù Vương Viễn có tu vi cao thâm, bẩm sinh đã có sức mạnh ghê gớm, chẳng qua bốn người này cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Có thể 1v1 bọn họ không phải là đối thủ của Vương Viễn, nhưng bốn người cùng ra tay một lúc, cho dù Vương Viễn có sức mạnh nghìn cân, bây giờ bị khoá sắt trói lại, cũng không thể nào thoát ra được.

Vương Viễn giãy dụa không ngừng. Mario và Bạch Hạc Lưỡng Sí lách mình đi tới phía sau lưng Vương Viễn, sóng vai đứng chung với hai người Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và Ba Nghìn Thế Giới.

Bốn người liếc nhìn nhau, Bạch Hạc Lưỡng Sí hét lớn một tiếng: “Nằm xuống được đi.”. Bốn người đồng thời dùng sức ở tay, vận nội lực đến mức cực hạn.

Vương Viễn chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh lớn truyền đến, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng thì đã nằm xuống mặt đất, bị kéo lê mấy mét. Lúc này bốn người thả người nhảy lên phía trên đầu Vương Viễn. Tay trái của Bạch Hạc Lưỡng Sí cầm kiếm, dùng một chiêu “Phong Trì Điện Xế” đánh về phía Vương Viễn.

Năm ngón tay của Ba Nghìn Thế Giới gập lại, sử dụng “Nhị Long Hí Châu”.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cũng tung một chưởng “Phật Vấn Già Nam”. Ánh chưởng che ngợp bầu trời, ba người từ ba hướng, gần như là tại cùng một thời điểm đồng loạt đánh về phía Vương Viễn.

Mario không hề ra tay, hắn ta đang chờ tung một đòn cuối cùng để cướp đầu người... Quả đúng là một tên đê tiện.

Vương Viễn bị xích sắt khóa chặt, tất nhiên sẽ không thể nào né tránh được.

“Lùi về sau cho ta!”

Mắt thấy Vương Viễn sắp bị ba người đồng loạt đánh trúng, hắn chợt quát một tiếng, ưỡn eo một cái đột nhiên bùng phát sức lực, tức khắc đầu dưới chân trên, hai chân xoay tròn đá từ dưới lên.

“Ầm ầm ầm!”

Chỉ nghe thấy ba tiếng động trầm đục vang lên, chân lớn của Vương Viễn đi sau mà đến trước, vô cùng chính xác đạp vào cằm ba người Bạch Hạc Lưỡng Sí, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và Ba Nghìn Thế Giới.

Vương Viễn bị đánh ngã xuống đất, lại bị khống chế, vốn đã rơi vào tình thế bắt buộc phải chết. Ba người hoàn toàn không hề nghĩ tới Vương Viễn ở trong tình cảnh như vậy mà còn có thể phản kích, bọn họ không có một chút phòng bị nào ăn trọn một cước này.

Nội lực của Vương Viễn hồn hậu đến cực điểm, sau khi đạp ba đạp liên hoàn cước, ba người kia lập tức bị đá văng ra mấy mét, nặng nề nằm trên mặt đất.

“Liên hoàn cước? Quả nhiên là ngươi!!”

Tống Dương đứng ở một bên nhìn thấy tên hòa thượng trước mặt dùng một chiêu này, đột nhiên khuôn mặt của cô nàng trở nên cực kỳ tức giận.

Cho dù dáng vẻ của một người có thay đổi nhưng khí chất của người đó chắc chắn sẽ không thể thay đổi được, đặc biệt là phong cách đánh nhau càng sẽ không thay đổi. Khó trách Tống Dương lại cảm thấy thân thủ của tên hòa thượng này quen đến vậy, hóa ra là vì người nào đó đã dịch dung.

Sau khi nhận ra Vương Viễn, Tống Dương hung hăng giơ ngón giữa về phía hắn: “Tên trộm cắp đến cướp nhiệm vụ của ta, đáng đời ngươi!”

“Không phải ta! Ngươi nhận nhầm người rồi!”

Vương Viễn nghe vậy, mặt già đỏ ửng.

Đúng lúc đó, Mario cũng tiến lại gần.

Sở dĩ Mario bị gọi là đạo nhân thiếu đạo đức, ngoại trừ thái độ làm người cực kỳ đê tiện ra, chính là người này chiêu nào chiêu nấy đều không rời “ba con đường bên dưới” (bụng, đũng quần, chân). Lúc này Vương Viễn đang đầu dưới chân trên, phía đũng quần rộng mở. Tư thế tốt như vậy, nếu Mario không nắm bắt thì chẳng phải là rất có lỗi với ý tốt của Vương Viễn sao?

Thằng nhãi này duỗi Tuyệt Hộ Thủ ra, thẳng thừng tiến vào nội dung chính.

“Lão Mã, ông nội ngươi!”

Vương Viễn thấy thế lập tức kinh hãi tột độ.

Mario là mặt hàng gì, Vương Viễn chính là người rõ ràng nhất, hạ bộ chính là điểm yếu, bị tên súc sinh này nắm một cái thì còn lại gì nữa chứ? Mặc dù là lúc này rồi nhưng Vương Viễn vẫn tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ. Mé nó, chẳng trách Tịch Tà Kiếm Pháp là tuyệt học, rõ ràng trên người Bôi Mạc Đình không có bất kỳ điểm yếu nào...

“Hắt xì!”

Bôi Mạc Đình ở Hắc Mộc Nhai, Hà Bắc cách đây rất xa đột nhiên hắt xì một cái.

...

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại rất nhanh, Tuyệt Hộ Thủ của Mario còn chưa “nắm” được nơi nào đó, Vương Viễn chụm hai chân lại, kẹp lấy đầu của Mario, sau đó hắn mạnh mẽ xoay eo.

“Phù phù!”

Mario bị Vương Viễn đè xuống dưới mặt đất.

“Đừng để hắn thoát ra được!”

Đến lúc này Huỳnh Hoặc Thủ Tâm mới biết Vương Viễn khó chơi đến mức nào. Gã lộn một vòng ngay tại chỗ, sau đó nắm lấy xích sắt, định tiếp tục khống chế Vương Viễn ở trên mặt đất.

Nhưng vào lúc này, Tống Dương lại nghiêng mình vọt tới, tung một cước đá trúng cổ tay của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, đá bay gã sang một bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận