Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 447: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ

Quả nhiên một chiêu này khá hiệu quả.

Dù là tuyển thủ cấp vương giả như Kiều Phong cũng không tránh khỏi những cái bẫy được thiết lập sẵn.

Nếu Ba Nghìn Thế Giới tung một trảo tóm lấy Kiều Phong thì y tất nhiên có thể thoải mái ngăn cản, nhưng hắn lại liều chết ra tay với người không có sức đánh trả như Hư Thanh. Tay phải Kiều Phong túm theo người thì làm sao có thể chống đỡ?

"Hừ! Người trong Phật môn mà thủ đoạn lại bỉ ổi như thế!"

Kiều Phong hừ lạnh, chân di chuyển, lách qua móng vuốt của Ba Nghìn Thế Giới.

Ba Nghìn Thế Giới lật tay phải lần nữa, chân khí khiến đầu ngón tay dài ra, dường như dài đến một thước có thừa, hướng thẳng vào dưới xương sườn Kiều Phong.

"Long Trảo Thủ, Thưởng Châu Tam Thức?" Kiều Phong hơi ngẩn ra, không lùi mà tiến, áp về phía Ba Nghìn Thế Giới rồi nhấc chân trái lên, huých đầu gối vào bụng dưới hắn.

Ba Nghìn Thế Giới bị huých co quắp lại thành con tôm.

Ôi chao, Long Trảo Thủ, Cầm Long Công, Hàng Long Thập Bát Chưởng đều là ba tuyệt kỹ lớn của Kiều Phong đó! Không biết Ba Nghìn Thế Giới nghĩ gì mà lại dùng Long Trảo Thủ trước mặt y nữa? Giả vờ đánh trảo chơi à?

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và Ba Nghìn Thế Giới lần lượt bị Kiều Phong giết chết bằng một chiêu, nhóm người đang quan sát trợn mắt há hốc mồm…

Với thực lực của Kiều Phong, giết chết hai người chơi trong chớp mắt cũng là điều hợp tình hợp lý, sở dĩ mọi người ngạc nhiên như thế vì y ra tay cực kỳ đặc biệt.

Đối mặt với đòn tấn công của người chơi, Kiều Phong không sử dụng tuyệt kỹ, thậm chí là công pháp hay chiêu thức gì, mà hết thảy dùng mấy thủ đoạn lưu manh đánh nhau ngoài đường ngoài phố như tát, bạt tai, huých bụng,… Hơn nữa phát lực đến điểm là dùng, chỉ cần đẩy lui địch là được, tuyệt đối không làm người khác bị thương.

Kiều Phong có thể biến mấy chiêu đánh đấm mục nát đầu đường cuối ngõ này thành uy lực to lớn như vậy, còn có thể đạt đến cảnh giới thu phát lực tự nhiên, tu vi võ học của y không những cao mà đã đạt đến cấp độ khó tưởng tượng nổi rồi.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và Ba Nghìn Thế Giới mặc dù không chịu được một chiêu của Kiều Phong nhưng thời gian trì hoãn lần này lại tạo cơ hội cho ba người Huyền Từ vọt lên lần nữa.

Những đệ tử Thiếu Lâm khác cũng mò ra điểm yếu của Kiều Phong.

Thứ nhất là, Kiều Phong hình như không dám giết người.

Thứ hai, Kiều Phong gắng hết sức bảo vệ mạng sống của Hư Thanh.

Mặc dù bọn họ không biết vì sao Kiều Phong không giết người, cũng không biết vì sao y muốn bảo vệ một hòa thượng Thiếu Lâm không quen lại chẳng biết, nhưng hệ thống đã thiết lập hai điểm này, không thể nghi ngờ đó chính là hai điểm đột phá trên người y.

"Đánh Hư Thanh! Kiều Phong không dám giết người!"

Không biết là ai la to lên, mấy chục người chơi trong Bồ Đề Viện giơ hết gậy gộc hô hào theo sau lưng ba người Huyền Từ, xông thẳng về phía Kiều Phong.

Kiều Phong thấy nhiều người xông lại như vậy thì ánh mắt hơi xiết lại.

Mặc dù ba cao tăng đời chữ Huyền có võ công trác tuyệt nhưng liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của Kiều Phong, nhưng giờ trong tay y mang theo một người, còn phải bảo vệ nữa, thực lực giảm xuống khá nhiều.

Nếu chỉ có ba người Huyền Từ, Kiều Phong đại khái có thể ném Hư Thanh sang một bên, giải quyết ba người trước mắt đã, nhưng bây giờ nhiều người chơi nhào lên như vậy thì rất khó chơi.

Những người chơi này đều chạy về phía Hư Thanh, chỉ cần Kiều Phong dám buông tay, Hư Thanh sẽ bị người ta băm thành tám mảnh…

Mà không thả cậu nhóc ra thì ba người Huyền Từ ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm.

Thả không được mà không thả cũng chẳng xong, Kiều Phong nghiễm nhiên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trong khoảng thời gian rối rắm đó, người chơi Thiếu Lâm đã lao tới trước mặt Kiều Phong, giơ gậy gộc đánh phủ đầu vào người Hư Thanh. Ba người Huyền Từ cũng cảm giác được, đồng thời tung chưởng, chặn kín đường lui của Kiều Phong.

Ba lão tăng có chưởng lực kinh người, chưởng vừa lao đến, Kiều Phong và Hư Thanh đều không thể sống sót, lúc này y không do dự nữa, tay trái chuyển động, tung ba chưởng liên tục.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Ba tiếng động trầm đục vang lên, chưởng lực phân tán khắp nơi trong đại điện, chưởng của Kiều Phong ra sau mà đến trước, đẩy lùi ba lão tăng Huyền Từ.

Nhưng được cái nọ lại mất cái kia, ở một bên khác, gậy gộc đã lao xuống đỉnh đầu Hư Thanh.

Mắt thấy Hư Thanh sắp bị đánh chết tại chỗ, đột nhiên có một bóng người đô con xuất hiện trước người cậu nhóc, ngay sau đó, hòa thượng mập đó hợp hai chưởng lại, một vệt sáng vàng bắn ra từ trên người hắn.

"Keng keng keng keng..."

Tất cả đòn tấn công của mọi người đều rơi hết lên người hòa thượng mập, liên tiếp phát ra tiếng sắt thép va chạm đinh tai.

Nhóm người chỉ cảm thấy gan bàn tay tê rần, suýt chút nữa không cầm nổi vũ khí.

Đòn tấn công bị người ta chặn lại, mọi người còn tưởng là cao thủ tuyệt thế nào tới chứ, ai ngờ khi nhìn thấy rõ bộ dáng của người kia thì thầm giật nảy mình.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm tức giận chỉ vào người đó hét to lên: "Ngưu Đại Xuân, ngươi muốn làm gì? Ba vị sư bá đều ở đây, chẳng lẽ ngươi định đối nghịch với Thiếu Lâm tự hả?"

Bạn đoán đúng rồi đấy, hòa thượng mập kia không phải ai xa lạ mà chính là Vương Viễn – người nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát không hề ra tay.

Trong lòng Vương Viễn cũng rầu rĩ không thôi, giúp Kiều Phong sẽ đối nghịch với Thiếu Lâm tự, khẳng định sẽ bất lợi với mình. Nhưng giúp Thiếu Lâm tự lại đối nghịch với Kiều Phong, chưa nhắc đến quan hệ giữa cả hai, dù hai bên có không quen biết, chọc phải cao thủ tuyệt thế bực này cũng chẳng có lợi gì.

Nhưng chớp mắt khi thấy tình thế bất lợi với Kiều Phong, Vương Viễn nhịn không được lao ra đứng đội.

Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận