Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 978: Thỏa thuận đạt thành

Ngay lúc hai người còn lơ ngơ, Đà Lôi đã khổ sở nói: “Ngưu tướng quân đòi hỏi vậy không khỏi quá tham lam rồi! Hai trăm nghìn điểm cống hiến một lúc, đó là mạng hai trăm nghìn binh sĩ của ta đó.”

“Thứ ngài bán đi là thuộc hạ, còn thứ ta bán đứng là tổ quốc nơi ta sinh ra và lớn lên đấy, chẳng nhẽ không nên kiếm thêm chút?” Vương Viễn khó chịu nói: “Nếu nguyên soái Đà Lôi không có thành ý, vậy chúng ta không cần bàn tiếp nữa.”

“Chuyện này…”

Đà Lôi thấy Vương Viễn đã bán nước mà còn nói năng hùng hồn như thể mới làm một chuyện rất đỗi tự hào thì hơi ngẩn ra.

Sau đó gã hỏi: “Có thể giảm xuống chút hay không?”

“Không!” Thái độ của Vương Viễn rất cương quyết.

“Để ta suy nghĩ thêm đã!”

Đà Lôi trầm ngâm ước chừng năm phút, cuối cùng nói: “Được rồi! Hai trăm nghìn thì hai trăm nghìn!”

Dứt lời, Đà Lôi quả quyết truyền lệnh xuống: “Đưa cho Ngưu tướng quân hai trăm nghìn đầu người.”

[Hệ thống thông báo: Đội ngũ của bạn nhận được hai trăm nghìn điểm cống hiến, đồng thời số lượng binh lính Mông Cổ cũng chợt giảm xuống hai trăm nghìn.]

“Như vậy… Như vậy cũng được hả?”

Trong kênh đoàn đội, tất cả mọi người trong Một Đám Ô Hợp nghe Bôi Mạc Đình tường thuật trực tiếp từ hiện trường màn Vương Viễn lừa Đà Lôi, đều phải trợn mắt há mồm.

Không ngờ hòa thượng này lừa được hai trăm nghìn điểm cống hiến thật.

Các bang phái lớn thấy trên kênh chung báo số lượng quân Mông Cổ giảm hai trăm nghìn thì cũng vô cùng ngạc nhiên. Rốt cuộc là thần thánh phương nào, mới cười cười nói nói một hồi đã diệt hai trăm nghìn quân địch?

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu sống lại thấy lính Mông Cổ quả nhiên chết hai trăm nghìn người thì tức giận hét lên: “Ngưu Đại Xuân, ngươi quả nhiên bán nước đầu hàng địch!”

“Bán nước đầu hàng địch? Chuyện gì đã xảy ra?” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đứng bên cạnh nghe vậy lập tức vo ve chạy lại hỏi.

"Con mẹ nó!"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu kể lại chuyện đêm nay tới thăm dò doanh địch cùng Vương Viễn cho Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nghe.

"Ừm, dựa theo tính cách của hòa thượng kia, làm ra việc này cũng không kỳ quái!"

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nghe vậy lại không cảm thấy bất ngờ, vì trong mắt y, Vương Viễn chính là một đại nhân vật phản diện.

"Lần này là cơ hội tốt đó!"

Tiếp theo đó Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ mang vẻ mặt kích động nói: "Chúng ta mau thông báo cho các bang phái khác, cũng đăng bài viết lên diễn đàn luôn, tranh thủ dồn tên cháu trai kia vào chỗ chết trong một lần thôi!"

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ và Vương Viễn có thù cũ đã lâu, thế nhưng võ công Vương Viễn cao cường, tính tình xảo trá, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ hoàn toàn không làm gì được, lúc này tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một này.

"Quên đi!"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu xua tay nói: "Ta đã đồng ý với hắn không nói gì hết, hơn nữa nói thế nào hắn cũng coi như có ân với chúng ta."

"Không thể vì chút ân nghĩa nhỏ mà quên đại nghĩa được lão đại!" Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nắm chặt hai tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như bản thân là Chúa cứu thế.

"Chuyện này…"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu bắt đầu khó xử.

"Lão đại nếu ngươi không muốn đắc tội, vậy để ta làm cho! Ta không sợ đắc tội người khác!" Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ thấy Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu do dự thì vội vàng nói.

"Được rồi!"

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn chọn nhượng bộ.

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ nhận được sự cho phép của Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu thì lập tức mở khung Bạn Tốt ra, truyền tin tức ra ngoài.

Lời đồn trên mạng, chính là một lời ngàn dặm.

Một truyền mười mười truyền một trăm, một trăm truyền ngàn vạn.

Chưa đến một lát sau, toàn bộ Thành Tương Dương đều biết được chuyện gì đang xảy ra.

Vì sao quân Mông Cổ đột nhiên ít đi hai trăm ngàn quân, là bởi vì có người đầu quân phản quốc, tự mình dâng hiến địa phương mình canh giữ, người nọ không phải ai khác chính là Ngưu Đại Xuân.

Trong trò chơi vẫn chưa muộn lắm, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ còn đặc biệt lên diễn đàn, nói rõ ràng chân tướng của chuyện này, vì chứng minh tính chân thật, y còn không thèm đăng bài giấu tên, mà ghi chú rõ mình chính là huynh đệ tốt của người bị hại - Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu, phó trang chủ Tam Sát Trang.

Trong nháy mắt, bài viết vừa mới đăng lên đã bị đẩy lên trang đầu diễn đàn, trong một đêm gần như toàn bộ trò chơi đều biết Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm Tự dẫn đội phản quốc, đi theo địch làm Hán gian.

Tiếng mắng tràn đầy trời đất.

Thậm chí các đại bang phái ở thành Tương Dương đều cử thủ lĩnh nhận nhiệm vụ quay về Tương Dương bức cung Quách Tĩnh, ý muốn Quách Tĩnh tự tay phế đi tên tướng thủ Phàn thành này.

Thế nhưng tên ngốc Quách Tĩnh này lại cực kỳ che chở cho Vương Viễn, tỏ vẻ phải tin tưởng Vương Viễn, làm cho lão đại các bang phái tức không chịu được.

NPC quả nhiên không có đầu óc, huống chi còn là một tên khù khờ như vậy.

Nếu không phải đánh không lại Quách Tĩnh, mà hắn cũng không phạm lỗi lầm gì lớn, mọi người rất có khả năng lâm trận đổi tướng lần thứ hai.



Bên kia trong đại doanh Mông Cổ, đám người Bôi Mạc Đình rốt cục cũng hiểu rõ vì sao Vương Viễn muốn hét giá trên trời như vậy.

Tên Đà Lôi này cũng là một tên ranh ma, nhất định không phải loại người ham món lợi nhỏ chịu thiệt thòi lớn, nếu như Vương Viễn không muốn gì cả mà đã dâng Phàn thành ra, Đà Lôi tất nhiên sẽ vô cùng nghi ngờ.

Nhưng Vương Viễn trực tiếp muốn giá trên trời, nên Đà Lôi không nghi ngờ tính chân thật của việc Vương Viễn hiến thành nữa.

Hai bên đều ngồi trong lều lớn một đêm, đến rạng sáng hôm sau, một tên quân Mông Cổ mặc đồ trinh sát chạy ào vào lều lớn, thì thầm vài câu bên tai Đà Lôi.

Sắc mặt Đà Lôi tức khắc tràn đầy vui mừng, nhìn Vương Viễn nói: "Ngưu tướng quân quả nhiên rất có thành ý."

"Làm sao vậy, làm sao vậy? Ngươi lại làm cái gì rồi hả ?"

Tống Dương nhỏ giọng hỏi Vương Viễn.

"Không có gì! Thám tử ở bên phía trận doanh Tương Dương đã thăm dò ra chuyện chúng ta bán nước đi theo địch rồi!" Vương Viễn thản nhiên nói.

"Hả? Chuyện gì đã xảy ra?" Tống Dương khó hiểu hỏi.

"Còn là chuyện gì nữa… Chúng ta tới nơi này đổi hai trăm ngàn điểm cống hiến, nhất định không giấu được người khác, huống chi Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu lại chết quay về." Vương Viễn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận