Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 433: Chu Bá Thông

"..."

Nhìn thấy giới thiệu của Cấp Linh Thuật trong thanh kỹ năng, Độc Cô Tiểu Linh lập tức ngây người, qua một lúc lâu mới gửi thông tin Cấp Linh Thuật lên kênh Đội.

Vương Viễn và Tống Dương sau khi nhìn thấy thuộc tính này cũng cảm thán không thôi.

Hiệu quả của Cấp Linh Thuật này rất đơn giản, nói một cách dễ hiểu chính là hấp thu linh hồn của quái vật đồng thời đạt được năng lực của quái vật đó, sau đó thì trang bị lên con rối.

Ví dụ như đặc tính của gấu là da dày thịt béo, sau khi hấp thu linh hồn rồi phụ linh, phòng ngự của con rối của Độc Cô Tiểu Linh sẽ là nước lên thì thuyền lên, hơn nữa còn có trí năng ở một trình độ nhất định.

Giai đoạn hiện tại Độc Cô Tiểu Linh khống chế con rối vẫn còn cần bản thân phân thần chỉ huy, nếu đã có Cấp Linh Thuật, đợi tới giai đoạn sau của trò chơi hấp thu được linh vận của BOSS cao cấp, chỉ cần chất lượng con rối theo kịp, đồng nghĩa với việc cô nàng sẽ có một BOSS hỗ trợ bản thân chiến đấu.

Kỳ thuật này đối với Độc Cô Tiểu Linh mà nói, quả thực là thần kỹ.

"Của ta đâu, của ta thì sao?"

Thấy Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh đều có phần thưởng, Vương Viễn cũng không nhịn được mà dán tới.

Nếu thắng một trận là có thể được Hoàng Dược Sư chỉ điểm, vậy Vương Viễn thắng trận thứ ba đương nhiên cũng có thể nhận được thưởng.

"Hít...."

Hoàng Dược Sư liếc nhìn Vương Viễn một cái, đột nhiên hít vào một hơi.

"???"

Vương Viễn mơ hồ, mẹ nó thế là có ý gì? Chẳng lẽ hắn là một thiên tài ngàn năm mới có?

"Người có ngộ tính như ngươi, Hoàng mỗ chưa từng gặp người thứ hai!" Hoàng Dược Sư lắc đầu cảm thán nói: "Ngay cả tên con rể ngu ngốc kia của ta cũng thông minh hơn ngươi một chút."

"Mẹ nó chứ!"

Vương Viễn nổi giận, vất vả nửa ngày Hoàng lão cẩu này lại đánh một rắm như vậy! Nếu không phải không đánh lại ông ta, thì hiện giờ Vương Viễn đã ra tay rồi!

"Loại người như ngươi ta không dạy được!"

Hoàng Dược Sư bất đắc dĩ xua tay nói: "Thỉnh mời cao minh khác!"

"Ngươi như vậy không phải là ăn quịt sao?" Vương Viễn buồn bực nói: "Cắt xén phần thưởng, cẩn thận ta tố cáo ngươi!"

"Liên quan gì tới ta!" Hoàng Dược Sư khinh thường nói: "Ngươi đâu có thắng ta, ta cũng không nợ phần thưởng của ngươi!"

"Vậy ngươi còn nói mấy lời như vậy là cố ý chế giễu ta sao?" Vương Viễn trừng mắt.

"Đúng vậy! Ngươi có ý kiến gì không?"

"Không có! Ta chỉ hỏi vậy thôi!" Vương Viễn cúi đầu.

Tính cách Hoàng Dược Sư này quả thực quá con mẹ nó độc ác rồi, không thể trêu vào mà. Chờ lão tử thần công đại thành, thế nào cũng phải đốt sạch đảo Đào Hoa.

"Được rồi, nên so cũng so xong rồi! Nên ban thưởng thì ta cũng đã cho rồi! Ta sẽ không tiễn khách đâu! Đều trở về đi!" Hoàng Dược Sư vung tay lên, ý bảo mọi người cút nhanh lên.

Nói cho cùng thì vẫn là Đông Tà, mọi người vạn dặm xa xôi đến đây, ngay cả hớp trà cũng không cho uống đã vẫy tay đuổi người.

Hết cách rồi, ai bảo người ta võ công cao cường chứ!

Âu Dương Phong và Hồng Thất Công mang theo đồ đệ của mình, lần lượt rời đi.

"Không đúng!"

Mấy người Vương Viễn vừa muốn đi, đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "Chu Bá Thông đâu? Ngươi còn chưa giao ông ta ra đâu!"

"Thì ra ngươi còn nhớ việc này?" Hoàng Dược Sư có chút bất ngờ với trí nhớ của Vương Viễn.

"Lão đừng có quá đáng! Ngộ tính của ta thấp là do hệ thống thiết lập, chứ bản thân ta không có ngu!" Vương Viễn giận nói.

Hoàng Dược Sư cho mình là thông minh, năm lần bảy lượt coi hắn thành tên ngốc, quả thực không thể nhẫn nhịn.

"Haizz... Ngươi cứu hắn thì có gì tốt cho ngươi đâu chứ?" Hoàng Dược Sư bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nếu ngươi đã cố ý như vậy, thì đi theo ta." Nói xong, Hoàng Dược Sư mang theo nhóm người Vương Viễn đi vào trong chỗ sâu của rừng đào, đi không bao lâu thì tới bên ngoài một cái sơn động.

Hoàng Dược Sư chỉ vào trong sơn động nói: "Người ngươi tìm đang ở bên trong, ta không đi vào nữa! Có thể mang hắn đi hay không, thì phải dựa vào các ngươi rồi. Từ nơi này đi sang phải ba mươi bước, tiến lên trước hai mươi bảy bước là bờ cát Đông Hải, các ngươi cứ tự nhiên đi!"

Nói xong, thân hình Hoàng Dược Sư liền nhòe đi, hóa thành một luồng sáng xanh biến mất trước mặt mọi người.

Hoàng Dược Sư rời đi, ba người Vương Viễn cứ thế đi vào sơn động.

Trong sơn động tối như mực, ánh sáng vô cùng u ám, cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng bên trong có người đang lẩm bẩm cái gì đó.

Tứ Trương Cơ,

Uyên ương dệt mộng muốn cùng bay,

Chưa già tóc bạc khá thương thay.

Sóng xuân cỏ biếc, sương lạnh vơi đầy,

Yếm đào dạ ngất ngây...

(Trích "Tứ Trương Cơ" - Anh Hùng Xạ Điêu)

"Ồ?"

Nghe thấy giọng điệu kỳ quái, Tống Dương lẩm bẩm: "Câu từ này rất quen thuộc, dường như là bài mà Anh Cô thường xuyên đọc."

"Hả?"

Vương Viễn cười cười nói: "Câu từ mờ ám như vậy, xem ra Anh Cô và Chu Bá Thông có quan hệ không tầm thường nhỉ."

"..."

Hai người vừa dứt lời, giọng nói trong động lập tức im bặt.

"Không tốt!"

Vương Viễn và Tống Dương đồng loạt nhướn mày, hai người một trái một phải nắm lấy tay Độc Cô Tiểu Linh, vội vàng nghiêng người tựa vào trên thạch bích của sơn động.

Cùng lúc đó, ba người chỉ cảm thấy một luồng kình phong từ chính diện thổi tới.

Một bóng người màu đen từ trong sơn động phi thân mà ra, phi ra tới ngoài động.

"Hít..."

Thấy một màn như vậy, ba người đều hít sâu một hơi.

Móa ơi, không nói những thứ khác, chỉ khinh công này thôi hiển nhiên cũng không kém hơn đám người Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong rồi.

"Khà khà! Các ngươi là ai?"

Lúc này, mọi người nghe thấy ngoài động truyền tới một tràng tiếng cười.

Ba người xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài động có một lão già ngồi dưới tàng cây hoa đào.

Lão già ngồi khoanh chân, một đầu tóc dài thẳng chấm đất, mi dài râu dài che cả mũi miệng, ánh nắng từ tàng cây chiếu xuống làm hiện ra bóng dáng khuôn mặt của lão già đó. Râu tóc xám trắng nhưng vẫn chưa tới mức trắng phau, chỉ là không biết bao nhiêu năm không cạo, râu tóc xù lên giống như người rừng, nhìn quả thực dọa người.

Nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra, trong ánh mắt của lão đầu này tràn đầy tinh quang, cực kỳ hưng phấn.

Rất hiển nhiên, người này chính là Chu Bá Thông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận