Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1515: Thảo Phạt Nghịch Tặc

Dưới sự dẫn dắt của Phương Đông Chưa Tỏ, Vương Viễn gặp được Cao Tông Triệu Cấu.

Thực ra, hắn rất không thích con người này, một tướng lĩnh như Nhạc Phi tốt bao nhiêu, lại bị lão hại chết tươi, còn là tội danh có lẽ có nữa chứ, bây giờ lão lại ham mê hưởng lạc, rúc ở Hàng Châu không ra ngoài, không có một chút lý tưởng to lớn nào, thân là một hoàng đế, về công về tư đều không đúng.

Nhưng Triệu Cấu trước mặt thoạt nhìn lại là một ông chú rất ôn hòa, không hề có dáng vẻ hoàng đế một chút nào.

“Chưa Tỏ, sao đột nhiên lại tới đây?” Thấy Phương Đông Chưa Tỏ dẫn người vào cung, Triệu Cấu hỏi một cách hòa nhã.

“Quan gia.” Phương Đông Chưa Tỏ sáp lại gần, đáp: “Người kêu hạ quan đi thu thập bằng chứng Cô Tô Mộ Dung thị tạo phản, hạ quan đã tìm được rồi, trong tay của Ngộ Si đại sư có ngọc tỷ và tộc phả của Mộ Dung gia, nhân chứng vật chứng đều ở đây cả.”

“Thật sao?”

Trong lòng Triệu Cấu mừng rỡ, vội vàng đáp: “Ngộ Si đại sư, mời dâng lên.”

Vương Viễn lôi ngọc tỷ và gia phả ra, đi lên mấy bước tới trước mặt Triệu Cấu rồi đưa vật phẩm trong tay.

Triệu Cấu duỗi tay nhận lấy.

Nhìn thấy ngọc tỷ bị lấy đi, Vương Viễn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

“Ừm!”

Triệu Cấu nhận ngọc tỷ chơi một lúc rồi nghiêm túc bảo: “Ừm! Là ngọc tỷ! Mộ Dung thị này cũng là tàn dư của Ngũ Hồ Loạn Hoa! Những bằng chứng này đều nói rõ bọn chúng có ý đồ mưu phản, Chưa Tỏ, lần này, ngươi và Ngộ Si đại sư đã lập được đại công rồi.”

“Tất cả đều vì sự an nguy của Đại Tống!” Phương Đông Chưa Tỏ vội vàng đáp.

“Ừm! Đều là rường cột của quốc gia!” Triệu Cấu gật đầu, nói: “Ngộ Si đại sư có công tìm được bằng chứng mưu phản của Mộ Dung gia, thưởng năm trăm lượng vàng, phong hào [Hộ quốc pháp sư].”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận được danh hiệu “Hộ quốc pháp sư.”]

“Đù!”

Vương Viễn sa sầm mặt mũi khi nhìn thấy trong tay mình có thêm năm trăm lượng vàng, và danh hiệu không có bất cứ cộng thêm thuộc tính nào ở trên đầu.

Năm trăm lượng vàng… con mẹ nó, coi ta là ăn mày à?

Đây chính là ngọc tỷ truyền quốc, cầm ra ngoài giao cho bất cứ đại lão của một bang phái nào cũng không chỉ có mấy chục nghìn lượng vàng thôi đâu. Triệu Cấu thân là hoàng đế của Đại Tống, lại chỉ cho có năm trăm lượng vàng… Bà nó chứ, nếu không phải thấy lão có chân long hộ thể thì Vương Viễn cũng muốn cho lão một quyền.

Vốn dĩ hắn giống như tiễn được củ khoai lang nóng phỏng tay đó ra ngoài, sau đó thuận tiện mượn đao giết người, tiêu diệt Mộ Dung gia.

Triệu Cấu hoàn toàn có thể không đưa tiền, ít nhất Vương Viễn còn có thể để lại một thanh danh là giải ưu cho nước nhà.

Nhưng nếu đã muốn cho phần thưởng, vậy thì cho nhiều chút chứ, mẹ nó, kết quả cho có năm trăm lượng vàng, đây không phải là coi thường người ta sao?

Đại Tống giàu có như vậy, hoàng đế lại không thể thưởng phạt phân minh… thà rằng cầm tiền tiến công cho ngoại tộc phiên bang, cũng không muốn nâng cao đãi ngộ cho công thần của Đại Tống. Bà mẹ nó chứ đây gọi là chuyện gì đâu? Thà tặng phiên bang còn hơn tôi tớ? Suy nghĩ đến sức mạnh hiện có của Trung Hoa, cố gắng làm hài lòng nước ngoại hết mức có thể sao? Thái Tổ Đại Tống anh minh thần võ biết bao? Nhân Tông lại thương dân thế nào? Đến bây giờ lại thế hệ sau không bằng thế hệ trước.

“Hừ!” Vương Viễn hừ lạnh một tiếng, thuận tay ném năm trăm lượng vàng cho Phương Đông Chưa Tỏ, rồi dẫn Đinh Lão Tiên rời khỏi hoàng cung cũng không quay đầu lại.

“Đậu má! Ngưu ca, ngươi thật lợi hại, vậy mà ngươi lại khó chịu với Triệu Cấu!”

Vương Viễn ở bên này rời khỏi hoàng cung, Phương Đông Chưa Tỏ lại gửi tin nhắn tới.

“May mà lão là hoàng đế của Đại Tống!”

Vương Viễn đáp: “Có ý gì?”

Vương Viễn cũng tức anh ách, lão tử vượt đường xá xa xôi tới giao ngọc tỷ, vậy mà cái tên không hiểu chuyện này lại sỉ nhục người, thật quá khiến người ta tức giận.

“Ha ha ha! Ngưu ca chớ giận, ngươi tính toán với NPC làm gì?” Phương Đông Chưa Tỏ bảo: “Ta đã nhận được nhiệm vụ tiêu diệt Mộ Dung thế gia rồi, lát nữa sẽ chia một nửa phần thưởng cho ngươi.”

“Ế? Thật sao? Khi nào vậy?” Nhìn thấy tin nhắn này của Phương Đông Chưa Tỏ, tâm trạng bất mãn của Vương Viễn cũng tốt hơn không ít.

Ngược lại cũng không phải vì Phương Đông Chưa Tỏ muốn chia phần thưởng cho mình, mà là vì cuối cùng Mộ Dung thế gia chó má này cũng xong đời rồi.

Từ trước đến nay Vương Viễn có loại tính cách có thù tất báo đó.

Lần này Mộ Dung thế gia làm ra động tĩnh lớn như vậy, tới Thiếu Lâm tự đòi người, còn ép Phương Chứng đá hắn ra khỏi Thiếu Lâm tự, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này được.

Ngươi dám khiến ta không môn không phái, vậy ta sẽ khiến ngươi cũng không môn không phái, mọi người đều nói lý lẽ…

“Chính là lúc này! Ngự Doanh quân đã tập kết rồi, rất nhanh sẽ chỉ huy quân đội đến Yến Tử Ổ!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp.

“Vậy đương nhiên tốt rồi!” Tâm trạng của Vương Viễn vô cùng tốt.

Ngọc tỷ được trình lên, tất cả tùy chọn tọa độ hoạt động trong thanh nhiệm vụ của toàn bộ người chơi đều biến mất hết. Ngay khi mọi người đang tò mò sao nhiệm vụ lại biến mất thì đột nhiên trên trời lại vang lên thông báo giang hồ.

[Thông báo giang hồ: Tàn dư của Ngũ Hồ Loạn Hoa là Mộ Dung thế gia tàng tư ngọc tỷ, mưu đồ tạo phản, hiện giờ “Hộ quốc đại sư” Ngộ Si (Ngưu Đại Xuân) đã nộp ngọc tỷ cho triều đình, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Mộ Dung thế gia đạo trời khó dung! Mong các thiếu hiệp và hiệp nữ trong các môn phái lớn trên giang hồ góp sức cho quốc gia, diệt trừ phản tặc.]

Cùng với thông báo của hệ thống vừa dứt, trong thanh nhiệm vụ của người chơi có thêm một nhiệm vụ - Thảo Phạt Nghịch Tặc.

Nghịch tặc này đương nhiên là chỉ Mộ Dung thế gia rồi.

Nhiệm vụ bất chợt xuất hiện sự thay đổi, khiến tất cả người chơi đều trở tay không kịp.

Đã xảy ra chuyện gì thế này, vừa rồi Mộ Dung thế gia còn đứng đầu võ lâm, dẫn tất cả mọi người tới vây công Thiếu Lâm tự cơ mà, sao bây giờ Mộ dung thế gia lại biến thành mục tiêu tấn công vậy.

“Đậu má! Chiêu này của Ngưu Đại Xuân tàn nhẫn quá!”

Lúc này, Chân Trời Như Kề Bên nhìn thấy thông báo của hệ thống, lập tức bị Vương Viễn làm cho da đầu tê rần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận